SUY TƯ DÒNG ĐỜI

Vị Giám Mục và cô tiếp viên hàng không

Thanh Nguyên

Vào một ngày cuối năm 1965. Trên một chuyến máy bay đưa các Giám Mục người Mỹ trở về từ Ý sau khi đã dự Công Đồng Vatican 2, có một nữ tiếp viên hàng không rất xinh đẹp, tận tình và nhã nhặn phục vụ hành khách. Thế nhưng, trong suốt hành trình, cô tiếp viên hàng không trẻ đẹp này rất bực bội và rất mất tự nhiên vì có một người đàn ông, xem ra thiếu đứng đắn, cứ liên tục đảo đôi mắt chăm chú nhìn mình. Càng đáng bất bình hơn, khi đó là một người đàn ông đã lớn tuổi. Cô lại càng khó chịu hơn, vì ngay sau đó cô được biết, người đàn ông ấy chính là đức cha Fulton Sheen, Tổng Giám Mục thành New York, một con người nổi tiếng về khoa ăn nói, giảng dạy và đạo đức. Ngài là một Giám Mục tông đồ lừng danh nước Mỹ. Thật là quái gỡ không thể tưởng tượng! Một kẻ xem ra thiếu tư cách ấy, lại là con người của thành công, của sự nổi tiếng sao? Cô không hiểu nổi và thầm chê trách coi khinh vị Giám Mục già kia.

Đến lúc chiếc phi cơ hạ cánh, kỳ quái thật, vị Giám Mục già bị coi là “thiếu đứng đắn” kia lại không xuống cùng lúc với các hành khách. Không hiểu ngài có toan tính gì mà lại đợi mọi người trên máy bay xuống hết, chỉ còn mỗi mình ngài là vị khách xuống sau cùng. Đã vậy, khi đến cầu thang máy bay, Đức Cha Fulton Sheen còn ghé sát mặt mình vào tai cô tiếp viên hàng không nói thầm thì những lời gì đó, ngoài cô gái, chẳng ai có thể nghe thấy…

Câu chuyện đến đó, tưởng chừng kết thúc. Những tưởng sự khó chịu của cô gái tiếp viên hàng không rồi cũng trôi qua, cái nhìn tưởng như khiếm nhã của vị Giám Mục già rồi cũng chẳng còn ai nhớ, có chăng một ánh mắt dù khiếm nhã (theo như ý nghĩ của cô gái), thì cũng chỉ là một ánh mắt thoáng qua như bao nhiêu ánh mắt mà cô gái bắt gặp trong đời mình?

Không phải thế. Mọi sự không trôi đi, không mất. Bởi vào một buổi trưa, Đức Cha Futon Sheen nghe tiếng gõ cửa, và sau đó là sự bất ngờ của Đức Cha khi ngài mở cửa. Trước mặt ngài là cô gái tiếp viên hàng không trẻ tuổi có sắc đẹp mặn mà trên chuyến bay hôm nào, đã từng có ánh mắt thiếu thiện cảm với ngài.

Cô gái lên tiếng chào Đức Cha và hỏi: “Thưa Đức Cha, Đức Cha có nhớ con không?” Đức Cha Fulton Sheen từ tốn trả lời: “Cha nhớ chứ. Con chính là cô gái tiếp viên hàng không trên chiếc máy bay đưa chúng tôi trở về từ Công Đồng Vatican II”. Cô gái nói tiếp: “Vậy Đức Cha có nhớ Đức Cha đã nói nhỏ vào tai con điều gì không?” Đức Cha trả lời: “Nhớ! Cha nhớ, Cha đã khen con đẹp lắm. Và cha hỏi con rằng, có bao giờ con đã cảm tạ Chúa vì Chúa đã ban cho con sắc đẹp tuyệt vời kia chưa?” Cô gái sung sướng nói tiếp: “Kính thưa Đức Cha, điều Đức Cha nói đã làm con băn khoăn nhiều. Cũng chính vì điều đó mà hôm nay con đến gặp Đức Cha. Vậy, theo ý Đức Cha, con phải làm gì để tạ ơn Chúa?” Hơi bất ngờ, Đức Cha Fulton Sheen lặng người suy nghĩ một chút. Sau đó Đức Cha dẫn cô gái tới trước tấm bảng đồ thế giới treo trên tường, vẫn giọng nói ôn tồn, Đức Cha hỏi: “Có bao giờ con nghe nói tới một trại phong cùi nào ở Việt Nam mang tên là trại phong Di Linh chưa?” Cô gái ngước đôi mắt xanh như dọ hỏi: “Kính thưa Đức Cha, có lần con đã đọc được trên báo. Con cũng đã được nghe ai đó kể một vài chuyện về trại cùi Di Linh.”

Đức Cha dõi mắt nhìn vào khoảng xa xăm trước mặt: “Này con, cách đây chưa lâu, cha nghe nói Đức Giám mục giáo phận Sài Gòn tên là Gioan Cassen đã từ chức Giám Mục Sài Gòn để đến phục vụ anh chị em trại phong Di Linh. Con có muốn cảm tạ Chúa bằng cách thử một lần đến trại phong Di Linh, gặp Đức Giám Mục Sài Gòn và ở lại với anh chị em bệnh phong khoảng sáu tháng không?” Quá bất ngờ trước lời đề nghị của Đức Giám Mục thành New York, cô gái không thốt lên một lời, lặng lẽ cúi chào Đức Cha rồi rút lui trong sự bàng hoàng của chính nội tâm của cô…
Một lần nữa, người ta cứ tưởng rằng câu chuyện thật nhẹ nhàng, nhưng cũng thật mãnh liệt của Đức Cha Fulton Sheen và cô tiếp viên hàng không kia đã chấm dứt. Nhưng thật lạ lùng, chỉ bằng ấy lời đề nghị nhẹ nhàng, nhưng dứt khoát của Đức Cha, đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời của cô tiếp viên hàng không xinh đẹp.

Những tháng đầu năm 1966, người ta đọc thấy một bảng tin đáng khâm phục trên các phương tiện truyền thông của Sài Gòn và của Việt Nam nói chung: Một nữ tiếp viên hàng không rất trẻ, rất đẹp của một hãng hàng không Hoa Kỳ đã xin nghỉ nghề làm tiếp viên hàng không để đến trại phong Di Linh của Việt Nam, tình nguyện chăm sóc các bệnh nhân phong.

Thật đẹp, đẹp làm sao. Chỉ chừng ấy lời của một vị Giám Mục khả kính thôi, tâm hồn quả cảm của một cô gái lãng du thích phiêu bồng khi chọn cho mình nghề tiếp viên, rày đây mai đó, đã có thể chấp nhận trút bỏ tất cả tương lai đẹp như chính cái vẻ đẹp của cô để sống, không phải sáu tháng, nhưng là suốt đời cho một lý tưởng cũng đẹp không kém: TẠ ƠN THIÊN CHÚA.

Chỉ chừng ấy thôi, lời của một vị Giám Mục khả kính đã biến một cô chiêu đãi viên hàng không xinh đẹp thành một nữ tu. Bởi chính cô, sau một thời gian phục vụ anh chị em phong, đã tự nguyện khoác lấy chiếc áo nữ tu trong Hội Dòng Nữ Tử Bác Ái Vinh Sơn Việt Nam. Từ nay, bước vào đời sống tu trì, Người Nữ Tu, cô gái xinh đẹp của chúng ta, hoàn toàn trút bỏ mọi vướng bận của đời thường để yên tâm sống lý trưởng cảm tạ Chúa bằng việc phục vụ anh chị em phong của mình. Người nữ tu đã từng làm tiếp viên hàng không ấy, đẹp quá. Chị đẹp, không chỉ là một sắc đẹp thân xác, mà chính là một vẻ đẹp lộng lẫy của tâm hồn. Người Nữ Tu ấy, không ai khác hơn, nhưng đó chính là Chị Louise Bannet.

Chị Louise Bannet đã tình nguyện ở lại trại phong Di Linh suốt đời. Nhưng biến cố của năm 1975 gây ra nhiều biến động, khiến Chị không thể tiếp tục ý nguyện của mình. Sau mười năm phục vụ người phong, Chị đã phải lên đường về nước. Một thời gian sau, Chị lại xin Nhà Dòng cho đi phục vụ bệnh nhân phong ở Tahiti. Năm 1982, sau nhiều ngày bị căn bệnh ung thư quái ác hoành hành, Chị Louise Bannet đã qua đời giữa sự tiếc thương vô cùng của cộng đoàn anh chị em phong tại Tahiti. Và trong tình liên đới, cũng như trong lòng biết ơn của mình, cũng là chính lòng tiếc thương của các bệnh nhân phong Việt Nam nói chung và tất cả những ai sống tại trại phong Di Linh nói riêng.

The Bishop and you flight flight not

On a last day of 1965. on a plane to take you Bishop American back from Italy after have project Vatican 2, there’s a woman flight not very beautiful, love and exquisite nhặn Serve passengers. But, during the journey, you flight not young beautiful this is frustrating and very lost nature because it’s a man, look out without decency, just continue to island eyes take you look at me. The more you deserve, when it’s a man has older. She was more annoying, as soon as she was known, the man was Reverend Fulton Sheen, Archbishop of New York, a famous man of science, teaching and moral. You’re a bishop drove your baddest America. It’s the devil can’t imagine! A man who looks out missing as him, is people of success, of famous? You don’t understand and crafty featured blame look – bishop old there.

Time for the plane landing, weird, gentlemen bishop old is considered “lack of decency” there not down at the same time with all passengers. Don’t understand what you have planned something waiting everyone on the plane down, it’S JUST YOU’re guests down last. Was it, when to the stairs plane, Reverend Fulton Sheen and come to my face in your ear you flight not whisper, words, outside girl, no one can hear…

The story there, thought up the end. They thought peace annoying of girl flight row not gone, it looks like rude of gentlemen bishop old and no one remembers, it’s a eyes even if rude (as thought your Girl), it’s just a glimpse through like how many eyes that girl caught in my life?

It’s not that. All don’t go, not lost. Because in a noon, Reverend Futon Sheen heard knock, and after it’s a surprise to Reverend when you open the door. In front of you’s girl flight not young have beauty salty as on the plane today, used to have eyes missing good with you.

The girl to say hello reverend and ask: ” your father, Reverend don’t remember you?” Reverend Fulton Sheen from cost answer: ” I remember. You’re the girl flight not on fly get us back from public Vatican ii “. girl said next: ” so reverend remember reverend said little in your ear something?”

Reverend Answer: ” remember! I remember, I told you that you were beautiful. And I ask you that, never have you thank god for God has given you beauty fantastic there yet?”girl happy said next:” glasses your father, that reverend said did you It’s a lot. It’s because it today, I came to see reverend. So, according to Reverend, you have to do something to thank god?” a little surprised, Reverend Fulton Sheen quiet people think a little. After that Reverend LED girl to before panel table world hanging on the wall, still voice in exist, Reverend Ask: ” have you ever heard of a camp phong leper again in Vietnam South name is camp phong relocation. Linh not?”girl ngước eyes blue like dọ ask:” glasses your father, once I read in the paper. I’ve heard someone tell a few things about camp leper moves linh.”

Father eye eyes look at about far tattooed in front of: ” Hey, it’s not long, father heard German Bishop Diocese of sài gòn named gioan cassen has resigned bishop sài gòn to serve you sisters camp Phong Di Linh. Do you want to thank god by trying once to camp phong di Linh, meet German Bishop Saigon and stay with you sisters sick phong about six months?” so surprised before your offer German Bishop To New York, girl doesn’t say a word, quiet curtsy reverend and retreat in the eagle your own inner your…

One more time, people thought that story is careful, but it’s funny of Reverend Fulton Sheen and you flight not over there is over. But it’s strange, just with him offer careful, but definitely of Reverend, did change completely life your flight flight not pretty.

The first months of 1966, people read a news feed worth admired on the media of Saigon and of Vietnam in general: a very young female flight female, very beautiful of an airline The United States has taken a job to do a flight flight to go to Vietnam’s di Linh Camp, volunteer to take care of patients.

It’s beautiful, beautiful. Just when he word of a bishop can glasses, soul result feeling of a girl romantic travel like while take when choose for me job next shots, rày here tomorrow, could accept down all the future Beautiful as it your beauty to live, not six months, but it’s all my life for a ideals is also beautiful not bad: Thank God.

Just for him, words of a bishop can glasses have turned a you serve shots not beautiful to a woman over here. By yourself, after a time to serve you sisters phong, have volunteer to take the dress woman tu in chance line woman prince uncle peréevenner honor paint Vietnam South. From today, come into life, a woman tu, girl beautiful our, completely down all in busy of life usually to rest alive li captain thank god by serving you sisters phong of I. The nun used to do the flight flight, so beautiful. You’re beautiful, not just a beauty body, but it’s a beauty gorgeous of soul. Woman over there, no other than, but it’s sister Louise Bannet.

Sister Louise Bannet has volunteered to stay in the camp phong di linh all my life. But the variable of the year 1975 caused a lot of changes, that I couldn’t continue my will. After ten years of service, I had to go on my way back to the water. A time later, I beg the house line to serve patient phong in Tahiti. In 1982, after several days of cancer cancer, Louise Bannet passed away between the very great pity of the brothers and sisters in Tahiti. And in love, as well as in my gratitude, it is also the pity of Vietnamese patients in general and all who live in the camp phong di linh speak private.

Nguồn: fb Peter Thanh

Views: 0

Người đăng bài viết

Joe M.D.