Trần Mỹ Duyệt
-Bác Duyệt ơi, con hy vọng tin này chỉ là tin con nghe nhầm thôi, nhưng nếu đúng như vậy thì đây là một tin rất buồn.
-Con nói gì, tin gì là tin nghe nhầm. Và tin gì là tin nghe đúng mà lại rất buồn?
-Tin thầy Mậu mất rồi. Thầy đã ra đi vĩnh viễn rồi!
Tôi nghe như có tiếng nức nở ở đầu dây bên kia. Thế rồi trong lúc tôi còn đang bàng hoàng và sửng sốt, thì điện thoại lại vang lên:
-Anh Duyệt hả. Vân đây, anh có nghe gì về tin thầy Mậu chết không?
-Vân nghe tin đó ở đâu? Mình muốn xác nhận lại một lần nữa cho chắc chắn.
-Em nhận được một email người ta forward email của cha Đào Xuân Thành, chính xứ Các Thánh Tử Đạo Việt Nam ở trên Seattle báo thầy Mậu đã chết.
Rồi lại chính cha Thành cũng gọi và cho biết, thầy Mậu đã qua đời!…
Thế là chắc chắn rồi, không còn nghi ngờ gì nữa về sự ra đi rất đột ngột của một người mà mới hôm nào, cách đây chỉ 2 tuần, tại Đại Hội Lòng Thương Xót Chúa ở Giáo Xứ Các Thánh Tử Đạo, Tukwila, WA chúng tôi còn gặp nhau, còn trò truyện, và còn trao đổi với nhau những thông tin những sinh hoạt của Gia Đình Nazareth Seattle. Đặc biệt, Chúa Nhật, 28 tháng 4, 2019 trong buổi họp mặt thân mật tối hôm đó tại tư gia của anh chị Ninh-Hào còn có thầy và cô Cúc, cha Thành và một số anh chị em cũng có mặt. Thật đúng như lời Chúa nói: “Vì vậy, các con phải sẵn sàng, vì Con Người sẽ đến vào giờ mà các con không ngờ” (For this reason, you also must be ready, because the Son of Man will come at an hour when you do not expect Him) (Mt 24:44).
Cái giờ không ngờ của thầy Mậu là buổi sáng hôm đó, thứ Ba, ngày 14 tháng 5 năm 2019, trong lúc đang tập thể dục tại nhà. Con Người đã đến, đã gọi thầy. Và thầy đã bình an từ giã cõi đời tạm bợ này để về với Đấng mà thầy hằng yêu mến, tôn thờ, và hết lòng phục vụ. Về nơi mà ở đó không còn đau khổ, bệnh tật, mệt mã, suy tư, lo lắng. Nơi những giọt lệ không còn lăn trên gò má. Nơi những thao thức không làm buốt nhói com tim. Ở đó thầy được bình an trong vòng tay âu yếm của Chúa, và đời đời vui hưởng ánh vinh quang của Ngài cùng với Đức Maria và muôn thần thánh.
Cái giờ không ngờ của thầy xảy ra chỉ hai ngày sau Chúa Nhật Chúa Chiên lành, một ngày sau kỷ niệm Mẹ hiện ra tại Fatima, và cũng đúng 11 ngày sau lễ kính Thánh Tông Đồ Philip (3 tháng 5) là bổn mạng của thầy.
Cái giờ không ngờ của thầy là thầy được gọi về trong tháng Hoa Mẹ, người Mẹ mà thầy rất mực yêu mến. Ra đón thầy ở cửa Thiên Đàng chắc chắn có Mẹ:
“Mẹ ơi con yêu Mẹ, yêu từ hồi thuở bé,
Yêu mãi đến tuổi già,
Yêu tha thiết bao la.
Mẹ ơi con yêu Mẹ, yêu từ hồi thưở bé,
Giờ chết Mẹ thương nhé,
Chết trong tình yêu Mẹ.”
Cái giờ không ngờ của thầy là còn để lại những trọng trách của giáo xứ đang trong tiến trình xây dựng nhà Chúa. Cha xứ đang cần thầy. Giáo xứ đang cần thầy.
Cái giờ không ngờ của thầy là những dự tính sinh hoạt tương lai của Gia Đình Nazareth đang mở rộng, anh chị em của đại gia đình Nazareth Seattle đang cần thầy.
Dĩ nhiên, việc thầy ra đi đã để lại trong tâm tư của rất nhiều người, trong đó có tôi sự mến thương, luyến tiếc. Và những dòng sau đây tôi viết gửi riêng cho “Mậu”, người bạn, người anh em rất thân qúi:
Do những tình cờ rất có ý nghĩa, mình hân hạnh quen biết và làm việc với Mậu đã 10 năm qua. Những lần có mặt tại Giáo Xứ Các Thánh Tử Đạo, được sinh hoạt, gặp gỡ Mậu qua các buổi hội thảo, thuyết trình, nhất là các khóa Nazareth là những kỷ niệm không hề phai nhạt. Trong những dịp như thế, Mậu là người đưa đón mình, và dĩ nhiên, phần lớn là mình lưu lại nhà của Mậu. Không chỉ riêng mình, mà tất cả anh chị em lên từ California để giúp các khóa Nazareth hầu như đều ở nhà Mậu. Chúng mình vẫn thường nói đùa với nhau: “Nhà này là cái am đạo đức. Ảnh tượng khắp nơi trong nhà, ngoài ngõ, thằng quỉ nào xớ rớ đi lạc vào đây sẽ hết đường ra”. Nhà Mậu còn là một “khách sạn 5 sao đón tiếp những khách thập phương như chúng mình”. Đến nhà Mậu là không bao giờ sợ đói, vì có Cúc, hiền thê của Mậu vừa hiếu khách như Mậu lại vừa có tài nấu nướng. Với nụ cười luôn nở trên môi, bằng với tâm tình quí mến dành cho anh chị em, do đó, thời gian lưu lại nhà Mậu luôn luôn thoải mái và rất tự nhiên.
Nhưng có cần nói thêm về sự thánh thiện của người đã khuất như Mậu không? Mình cho là có và cần thiết.
Đối với mình, Mậu là một mẫu người hiền hòa, vui vẻ, hiếu khách, nhiệt tình và luôn nghĩ đến người khác.
Trong thời gian dài quen biết, mình chưa hề nghe Mậu phàn nàn, chê trách hoặc phê bình ai bao giờ. Đây là đức tính nổi vượt nhất mà mình học được từ nơi Mậu. Ngoài ra, Mậu là người rất điềm tĩnh, đôi khi ít lời. Thay vì nói là những nụ cười cùng với đôi tay và lòng nhiệt thành. Một lần, mình chợt nhìn thấy Mậu đang lúc dọn bữa thiết đãi bạn bè, vô tình đã cắt vào tay một vết cắt sâu mà mình cho là rất đau đớn. Mình đã hỏi Mậu có cần giúp gì không, rất bình tĩnh, Mậu vội lấy băng dán, băng bó vết thương xong và trở lại tiếp tục làm bữa ăn cho anh chị em cũng vẫn với nụ cười trên môi. Vì mình biết và chứng kiến điều này, nên vẫn giữ nó trong lòng như một kỷ niệm với sự thán phục.
Gần đây do sức khỏe yếu kém, Cúc không còn giúp nhiều cho Mậu, nhưng ngược lại, đây là một dịp mà mình có thể cảm nghiệm tấm chân tình, yêu thương, và sự chung thủy mà Mậu dành cho người vợ yêu của mình. Chính lần gặp mặt lần cuối tại nhà Ninh-Hào, Mậu cũng đã chia sẻ điều này, và cho biết, Mậu sẽ không thể an tâm rời xa Cúc, hoặc để Cúc một mình trong hoàn cảnh yếu đau như hiện nay. Một tình yêu, một tấm lòng, và một hình ảnh của người chồng gương mẫu.
Tạm biệt người bạn thân thương. Tạm biệt người cùng chí hướng trong sứ mạng lo cho hạnh phúc các gia đình. Mọi sự đã hoàn tất. Thời gian lưu lạc trên hành trình cuộc sống nay đã chấm dứt. Trên nơi cao xanh kia, xin nhìn xuống phù hộ cho những người thân yêu, các bạn hữu, đặc biệt, hãy cầu bầu cho người bạn đường, hiền thê là Cúc giờ này đang đau khổ, khóc than trước mất mát lớn lao trong cuộc đời.
Từ hôm nay mỗi lần có dịp ghé Seattle sẽ không còn gặp Mậu nữa, nhưng chắc chắn người mà mình nghĩ tới là Mậu. Hãy nghỉ giấc bình an.
Views: 0