Xã hội

Cho Mãi Ngàn Năm

Phạm Văn Bản

 

Nhân dịp Lễ Tình Yêu (Valentine Day) khi tôi đang miệt mài với công việc trong hãng chế tạo máy bay Boeing Everett, tiểu bang Washington, và muốn dành để ít phút của giờ giải lao nhằm tỏ lòng cám ơn và tôn vinh các chị, là những người vợ lính đã cùng chồng chiến đấu trên khắp chiến trường để bảo vệ quê hương Việt Nam tư do… để rồi hoàn thành trọng trách của những người hiền thê từng nuôi chồng trong trại tù cải tạo Việt Nam sau ngày 30 tháng tư đen… qua hình ảnh mang tính thiết yếu và trường cửu của Cô Gái Việt trong đề tài Cho Mãi Ngàn Năm.

Gia đình Thần Báo, trái qua phải: Đỗ Văn Mỹ, Đinh Tiến Đạo, Ca Sĩ Diễm Liên,

Chị Đạo, Chị Bản và Phạm Văn Bản trên Vùng Trời Kỷ Niệm

Ngày kỷ niệm 10 năm ngày thành lập Phi Đoàn Thần Báo 520 thuộc Sư Đoàn 4 Không Quân, đơn vị chúng tôi có mua số vịt đem về đánh tiết canh ở nhà tôi trong khu cư xá Hoàng Hoa 3 phi trường Bình Thủy, để chiều ấy mang vào làm tiệc khai vị cho ngày mừng sinh nhật của phi đoàn. Bởi thế toàn thể anh em trong phi đoàn đã phải ra khu gia binh để nhổ lông vịt, trong số ấy có người MC (Master of Ceremonies) của buổi lễ kỷ niệm Thần Báo 520, Trung Úy Đinh Tiến Đạo, hoa tiêu khu trục phản lực A 37 xuất thân từ Trường Võ Bị Quốc Gia Đà Lạt, và tốt nghiệp cùng Trường Phi Hành Sheppard AFB, tiểu bang Texas Hoa Kỳ với nhóm phi công chúng tôi.

Ngày ấy người đun nước kẻ vặt lông, rộn ràng tiếng cười, hàn huyên tâm sự. Khi bạn Đạo vừa trực chiến xong, thì cũng ra khu Hoàng Hoa 3 tiếp tay với chúng tôi mà làm tiết canh vịt. Đạo vừa bước vào chào cả nhà, thì vợ tôi cũng đang ngồi nhổ lông vịt, quay lại nhìn Đạo và phá lên cười. Tôi chợt hiểu ý bà xã nhìn lầm vua hài Đinh Thanh Hoài, chiều chiều diễn xuất trong chương trình vô tuyến truyền hình Quân Đội ở Cần Thơ. Đạo cũng hiểu ra thế và nói: “Chị Bản nhìn lầm ông anh của em rồi!” Quả thật nhóm anh em nhà Đinh người nào cũng để ria mép và trông giống nhau như đúc… thương nhau rất mực, chưa hề lìa nhau.

Kỷ niệm ngày ấy đang trải qua bao năm trường, kể từ ngày giặc nội xâm Cộng Sản chiếm đóng, sau năm 1975 với bao vật đổi sao dời, kẻ ở người đi, nhớ thương khôn xiết. Tới nay bỗng dưng tái diễn bối cảnh trong Vùng Trời Kỷ Niệm do Hội Không Quân Việt Nam Cộng Hòa của Tiểu Bang Washington, Hoa Kỳ tổ chức tại Seattle, và gia đình chúng tôi có duyên may gặp lại bạn phi công Đinh Tiến Đạo năm xưa, cùng cháu Đinh Diễm Liêm, tức Ca sĩ Diễm Liên của “Đêm Tổ Quốc Không Gian Hội Ngộ.”

Cháu Liên còn là minh tinh “Vượt Sóng,” một cuốn phim gây nhiều cảm xúc và có tiếng vang trong cộng đồng phim ảnh quốc tế, đặc biệt, Cộng Đồng Người Việt hải ngoại cũng dành nhiều tình cảm ưu ái Diễm Liên trong nghệ thuật thứ bảy này. Qua người bạn hoa tiêu khu trục của phi đoàn, chúng tôi được biết thêm về người cha của Diễm Liên, anh ruột của Đinh Tiến Đạo, cũng là một sĩ quan và bị tù cải tạo 13 năm sau ngày mất nước. Tới năm 1991 gia đình Diễm Liên được định cư Hoa Kỳ theo chương trình HO5.

Trong thời thân phụ bị giam trong trại tù Việt Nam, Diễm Liên cùng thân mẫu và các chị em, hàng ngày làm bánh hay đan áo len làm phương kế sinh nhai, tìm nguồn tài chánh giúp mẹ nuôi cha trong lao tù. Vì biết mình là con quân nhân của Việt Nam Cộng Hòa, nên cháu bị nhà nước Cộng Sản bạc đãi cấm học, và cháu phải tự học và tự rèn luyện bản thân. Với giọng ca truyền cảm và tài năng thiên phú, Diễm Liên tự trang bị cho mình số vốn liếng nghệ thuật từ thuở thiếu thời, khi còn sinh hoạt trong ca đoàn Cam Ly xóm đạo năm xưa. Ngoài ca hát Diễm Liên còn đóng vai chính trong phim “Vượt Sóng: Journey of the Fall” do đạo diễn Trần Hàm thực hiện.

Cũng như thân mẫu ngày trước, Diễm Liên lập gia đình và nuôi con trong lúc người chồng lên đường nhập ngũ chinh chiến biền biệt phương trời Trung Đông xa xăm.

Câu chuyện khiến tôi liên tưởng tới hình ảnh Hòn Vọng Phu trong Chánh Thuyết Tiên Rồng mà ngậm ngùi xúc động. Nàng sống cảnh cô đơn ở nhà, nuôi con trông chồng từng ngày. Chiều chiều khi ánh dương sắp tàn, khi việc nhà tạm yên, nàng bồng con bước ra trước ngõ, ngóng mong tìm thấy bóng chồng đang thấp thoáng cuối nẻo đường mây.

Xin hỏi, có hình ảnh nào đẹp, cảm động hơn cảnh người vợ hiền bồng con, ngóng chồng trong lúc hoàng hôn?

Có hình ảnh nào bộc lộ hơn niềm thương nỗi nhớ, tình lưu luyến chung thủy của nàng?

Bồng con, qua đứa con, nàng như đang ôm ấp trọn vẹn cả một mối tình dạt dào nhất của hai vợ chồng. Rồi dưới ánh chiều tà, bóng nàng trải dài trên mặt đất, càng tô đậm thêm niềm thương nỗi nhớ, cô đơn hiu quạnh của nàng Tô Thị trong lúc về đêm.

Qua vài nét tiểu sử của người ca sĩ trẻ họ Đinh, được chọn trong đêm văn nghệ Vùng Trời Kỷ Niệm, khiến chúng tôi nhớ lại hình ảnh của những người vợ lính chung tình bồng con, nuôi chồng trong tù cải tạo của Cộng Sản Việt Nam, dù cho xác thân nàng sẽ phải “hóa đá” như Hòn Vọng Phu – thì vẫn còn thương mãi ngàn năm!

Hơn tất cả, xin cho những người chinh phu như chúng tôi đây, được nói lên lời cám ơn đến các chị tần tảo tìm kế sinh nhai, thờ chồng nuôi con, băng rừng lội suối, nuôi chồng trong tù cải tạo. Trước mắt chúng tôi hôm nay, là những hình ảnh của Cô Gái Việt tô đậm trách nhiệm, niềm tự tin tự hào, đang thể hiện thiên chức làm vợ và làm mẹ như trong Ca Dao Việt Nam:

Anh đi em ở lại nhà

Hai vai gánh vác mẹ già con thơ

Lầm than bao quản nắng mưa

Anh đi anh cố chen đua với đời

Anh ơi phải lính thì đi

Cửa nhà đơn chiếc đã thì có em

Tháng chạp là tiết trồng khoai

Tháng giêng trồng đậu, tháng hai trồng cà

Tháng ba cày vỡ ruộng ra

Tháng tư gieo mạ thuận hòa mọi nơi

Đến khi gặt hái xong rồi

Trời đổ mưa xuống nước trôi đầy đồng

Anh ơi giữ lấy việc công

Để em cày cấy mặc lòng em đây.

Trong đời sống Cô Gái Việt đã khác hẳn với những con người duy vật duy lợi trong các xã hội chủ nghĩa thời nay, đã luôn khuyến khích chồng đi lo làm trọn bổn phận trách nhiệm của người thanh niên chiến đấu bảo vệ quê hương miền Nam Việt Nam tự do. Nàng cố chứng tỏ rằng nàng có thể đảm đang cáng đáng nổi “việc nhà” thay chàng, mà còn giúp cho chàng an tâm đi lo “việc nước.” Và việc nước lúc đó cũng thể hiện trách nhiệm của nàng, dù cho thời gian chờ chồng mỏi mòn… cho mãi ngàn năm!

Sự có mặt của đứa con cũng nói lên tính cách trọn vẹn của một gia đình đúng nghĩa, khác hẳn với cảnh hai vợ chồng son. Đứa con vừa là hình ảnh hạnh phúc của gia đình, vừa là biểu hiệu của vinh dự và trách nhiệm cả về vật chất lẫn tinh thần, của những Người Vợ Việt được diễm phúc sinh dựng một con người mới cho xã hội loài người ngày nay.

Với đứa con, tình yêu phối hợp của hai vợ chồng được sống thực và kết qủa. Nơi đứa con, thì hai cuộc sống, hai tâm hồn, hai con người đã hòa hợp thành một sự sống tự tại mới. Đứa con là tình yêu thể hiện của hai vợ chồng.

Trong đời sống gia đình, chẳng những đứa con không là sự ngăn trở, mà lại còn tăng thêm sự kết hợp của hai vợ chồng trong tình yêu, cũng như trong cuộc sống lứa đôi.

Nàng ôm con chờ chồng. Nàng chờ ngày chồng về và chờ từng ngày từng tháng từng đêm. Sự thiếu vắng chàng trong cuộc sống, trong sinh hoạt cần chàng lại càng làm cho nàng thương nhớ chàng khôn siết. Nhưng tuy vắng chàng, thì hình bóng chàng vẫn luôn hiện diện trong tâm tưởng, trong lời nói, trong cuộc sống của chính nàng và con nàng.

Sự thương nhớ của Gia Đình Việt, chẳng những nói lên tình yêu thương chung thủy, mà còn bộc lộ đặc tính thiết yếu của tình vợ chồng. Tình vợ chồng chẳng những song hiệp hai thể xác, hai tâm hồn, hai trái tim mà còn luôn thể hiện Cho Mãi Ngàn Năm trong cuộc sống thực tế từng ngày.

Tình yêu ấy chỉ thực sự bền vững khi con người có nhau từng ngày, chấp nhận nhau từng ngày, chia sẻ cho nhau trong cuộc sống từng ngày. Và chỉ khi hai người có nhau từng ngày, tin tưởng và quyết tâm thể hiện tình yêu cho nhau, bất chấp thời gian, bất chấp hoàn cảnh, thì khi đó tình yêu mới được trọn vẹn, đời sống vợ chồng mới thực sự hạnh phúc, tràn đầy, và tăng triển.

Sự kiện nàng nhớ chàng từng ngày, nhấn mạnh tới sự thiếu vắng khi người chồng biền biệt ra đi. Hai mẹ con không thể yên tâm vui sống khi vắng chồng, vắng cha. Cảnh mẹ góa con côi! Sự thiếu vắng này, chẳng những không suy giảm mà còn gia tăng nỗi nhớ thương với thời gian. Thương mãi ngàn năm!

Nàng thiếu chàng, nàng chờ chàng. Nhưng không chỉ chờ vì thương nhớ, mà còn chờ chàng sớm làm xong phận vụ việc nước. Trong khi thay chồng làm việc nhà, nàng tin chắc chàng cũng đang cố gắng chu toàn việc chung của cả hai người. Hình bóng chàng về, không chỉ là hình bóng của người chồng thân yêu, mà còn đậm nét hiên ngang, hào hùng của Chàng Trai Việt trở về, sau khi chu toàn bổn phận công dân của mình, của gia đình đối với làng với nước.

Thực ra, tâm trạng và công việc của người ở nhà cũng đã chẳng phải nhẹ nhàng. Chồng ra đi, vắng nhà thì người vợ phải tự lo liệu cho cuộc sống chính nàng. Nếu như trước đây, khi chồng còn ở nhà, có nhiều việc nàng không cần động chân tay, hay không cần nghĩ tới, thì giờ đây một mình nàng phải cáng đáng tất cả mọi việc. Trước đây chồng cày vợ cấy, mà bây giờ để “em cày em cấy, mặc lòng em đây!” Công việc chẳng những vất vả nặng nhọc, mà còn hiu quạnh, buồn tẻ vì nhớ thương chàng.

Nỗi cô đơn ấy còn tăng thêm gấp bội, khi nàng phải một mình chăm sóc con thơ. Chẳng những phải lo ăn mặc thuốc men, mà còn phải lo dạy dỗ cho con nên người. Trước đây, nàng chỉ là bà mẹ hiền, bây giờ thì nàng phải gánh luôn vai trò của người cha nghiêm. Công việc, trách nhiệm, và nỗi cô đơn vây bọc người ở nhà.

Ngoài ra, nàng còn có trách nhiệm đối với đại gia đình. Dĩ nhiên, nàng cũng được họ hàng thân thích giúp tay đỡ đần. Nhưng không phải vì vậy mà nàng có thể quên phần vụ của mình trong đại gia đình. Lấy chồng gánh vác giang sơn nhà chồng.

Người Vợ Việt luôn ý thức rõ ràng bổn phận của mỗi người, của chồng cũng như của chính nàng, đối với việc chung, tức là việc nhà việc nước. Nàng cũng ý thức rằng trong thực tế, chàng có nhiều điều kiện hơn nàng để lo việc nước, cũng như nàng có nhiều thuận lợi để lo việc nhà.

Vì vậy, thay vì mỗi người phải tự mình làm tròn nhiệm vụ vừa đối với nhà, vừa đối với nước, người phụ nữ Việt đã mạnh dạn thúc dục chồng ra đi lo việc nước, gánh thêm phần vụ việc chung của nàng, trong khi nàng khẳng khái đứng ra lãnh phần chu toàn việc nhà thay cho chàng.

Chàng đi lo việc nước, không phải chỉ vì đó là bổn phận người trai, mà còn vì chàng được nàng ủy thác. Cũng vậy, chàng ra đi không phải để trốn tránh việc nhà, mà vì đã có nàng gánh vác thay chàng. Bởi thế, mỗi người tùy theo cấu trúc và điều kiện thuận hợp riêng mà chu toàn công tác ứng hợp với khả năng mình. Chính nhờ chia nhau công tác, nhờ phân công theo chức năng, mà cuộc sống bớt khó khăn, bớt nặng nhọc, và thêm vui tươi, thêm trọn vẹn, thêm hạnh phúc.

Trong chàng có nàng, trong nàng có chàng!

Kết Luận. Trước những giờ phút khao khát chờ đợi Đêm Tổ Quốc Không Gian Hội Ngộ với giọng vút cao Gọi Anh Mùa Xuân” của Diễm Liên tái xuất trên Vùng Trời Kỷ Niệm ở miền Tây Bắc Hoa Kỳ, một vùng đồi núi bạt ngàn với những rặng thông reo vi vu như cảnh cao nguyên quê quán Đà Lạt năm xưa, chúng tôi dành để ít phút nhằm tỏ lòng cám ơn và tôn vinh các Người Vợ Lính qua tính cách thiết yếu và trường cửu của Cô Gái Việt: Cho Mãi Ngàn Năm.

Phạm Văn Bản

Views: 0

Người đăng bài viết

Joe M.D.