Xã hội

Cạm Bẫy Tình Yêu (A Trap of Love) – Tiếp theo

Hồi ký Pt. Nguyễn Mạnh San

(Tiếp theo)

 

Người ta thường nói: Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, quả thật đúng như thế. Chị nữ tu này sinh sống mấy chục năm trong Nhà Dòng, chỉ biết đọc kinh cầu nguyện chung hàng ngày hàng đêm với các nữ tu trong Dòng, xin cho các nữ tu giữ vững niềm tin cậy vào Thiên Chúa và biết yêu thương người nghèo khổ, săn sóc người bệnh tật. Do đó trong đời chị nay đã gần 40 tuổi đầu, chưa bao giờ chị để ý hay nghe bên tai thỏ thẻ những lời êm ái, ngọt ngào, thắm thiết tình tứ của một người nam, tỏ bầy tình yêu với chị như thế này bao giờ đâu. Đúng là tiếng sét ái tình đầu tiên đánh trúng vào con tim của chị, tiếng nói yêu thương dịu ngọt phát ra từ con người bằng da bằng thịt mang tên Thương lần đầu tiên trong đời chị, làm chị quá bất ngờ xúc động, không sao cưỡng lại được những lời yêu đương của ông, đang thì thầm bên tai chị. Nhưng chị đâu có biết rằng, ông Thương là người đã từng trải, lặn lội trong bể tình ái nhiều lần và đã làm đau khổ cho một số cô gái yêu ông. Vậy biết đâu một ngày kia, có thể chị cũng sẽ trở thành nạn nhân của ông, mà chị không hay biết gì về quá khứ của ông Thương. Sau khi được nghe những lời đằm thắm ngọt ngào lần đầu tiên của ông Thương tỏ tình yêu chị, làm tâm hồn chị cảm thấy rung động vì chưa bao giờ chị được nghe ai tỏ tình yêu chị như thế này, nên chỉ ít lâu sau chị tỏ ý chấp nhận lời cầu hôn của ông Thương ngay.

Thế rồi chỉ vài tuần lễ sau, chị viết đơn gửi về Nhà Dòng, trước tiên là chị xin Mẹ Bề Trên hãy tha thứ những lỗi lầm của chị đã vi phạm kỷ luật nghiêm minh của một nữ tu, đã thề khấn trọn đời hy sinh, trung thành dâng mình lên Thiên Chúa; sau nữa là để giải bầy tâm sự về những nguyên do tình cảm riêng tư của chị dành cho người yêu thương chị là ông Thương, để xin Mẹ Bề Trên hãy rộng lòng chấp thuận đơn xin bãi nhiệm thiên chức thiêng liêng nữ tu của chị, mà chị đã thề khấn trọn đời dâng mình cho Chúa, thì nay xin Mẹ Bề Trên cho phép chị ra khỏi Nhà Dòng, để sống cuộc đời thường dân lập gia đình với người chị thương yêu. Hơn 2 tháng sau chị nhận được thư của Nhà Dòng thông báo đơn xin của chị đã được Mẹ Bề Trên cứu xét và chấp thuận vô điều kiện. Thế rồi 6 tháng sau, một Thánh Lễ Hôn Phối được cử hành cho ông Thương và chị cựu nữ tu sĩ này trở thành đôi vợ chồng trước mặt Chúa. Thánh Lễ được cử hành rất đơn sơ và trang nghiêm, chỉ có Cô Dâu và Chú Rể nhưng không có Phù Dâu và Phù Rể, do một vị Linh Mục Tuyên Úy Hoa Kỳ của trường đại học chủ tế Lễ hôn phối, trong một Nhà Nguyện nhỏ của trường đại học danh tiếng, mà Cô Dâu đã ra trường tại đại hoc này cách đây nhiều năm. Có lẽ một phần vì Chú Rể và Cô Dâu đã lớn tuổi, nhất là Cô Dâu lại là cựu nữ tu sĩ, nên rất ít quan khách được mời đến dự bữa tiệc mừng ngày thành hôn của 2 người, các vị quan khách hiện diện trong bữa tiệc cưới đều là bạn bè thân thiết nhất của Cô Dâu và Chú Rể.

Quả thật y như rằng, chuyện gì đến rồi cũng sẽ phải đến, có cháy nhà mới lòi ra mặt chuột, hai vợ chồng ăn ở với nhau mới được 5 tháng, thì nay chị mới hiểu là tại sao ông Thương đã sống độc thân cho đến nay 60 tuổi mới lấy vợ, vì có vài người nói cho chị biết quá khứ của chồng chị, là ông Thương đã làm khổ nhiều cô đã chót dại lỡ yêu lầm ông, chỉ vì ông có phong cách bề ngoài là một người rất lịch thiệp, trí thức và nói năng nhã nhặn, hoạt bát, lôi cuốn bất cứ ai nghe ông nói chuyện, kể cả đàn ông lẫn đàn bà đều say mê giọng nói hấp dẫn của ông. Cũng chính vì thế, chị đã âm thầm chấp nhận lời tỏ tình yêu của ông với chị, ngay buổi ban đầu khi ông ngỏ ý muốn cưới chị làm vợ. Nhưng nếu ai có dịp ở gần ông như đôi tình nhân lâu ngày hay sống gần ông như vợ chồng rồi, thì mới biết ông là người yêu tiền hơn yêu đàn bà con gái. Chính vì không biết ông thuộc loại người như thế, nên chị đã bị mắc vào cạm bẫy tình yêu với ông Thương ngay từ lúc lần đầu, khi ông bầy tỏ tình yêu ngọt nào với chị, làm chị say mê đắm đuối như đang được nghe tiếng chim sơn ca hót líu lo trên cành vào buổi bình minh. Bây giờ đã lỡ lấy ông làm chồng rồi, chị mới hiểu ý nghĩa sâu xa của câu nói: Cá cắn câu biết đâu mà gỡ, chim vào lồng biết thuở nào ra. Tuy nhiên trong hoàn cảnh này của chị, để tự mình an ủi mình một chút, chị nhớ lại 4 câu thơ nói về tình yêu của nhà thơ Xuân Diệu, khi chị còn đang theo học ở bậc trung học, đó là: “Yêu là chết ở trong lòng một ít, Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu? Cho rất nhiều, song nhận chẳng bao nhiêu: Người ta phụ, hoặc thờ ơ chẳng biết”. Chị không thể nào ngờ một con người trí thức, phong cách sang trọng lịch thiệp như ông Thương, chồng của chị lại có thể là một người đàn ông bần tiện, mủn xỉn, đếm lu nước mắm tính củ dưa hành, đến nỗi bao nhiêu tiền lương của chị lãnh về 2 tuần một lần, ông đều ép buộc chị phải bỏ vào chương mục chung (joint checking account) cùng với ông ở ngân hàng, nhưng cứ mỗi lần như thế, chỉ vài ngày sau, ông lại tự động rút ra một số tiền từ chương mục chung của 2 người, chuyển vào quỹ tiết kiệm (personal saving account) riêng của ông mà không có tên chị, đã thế ông chỉ cho phép chị đi chợ mua thức ăn cho 2 tuần lễ một lần, mỗi lần chỉ được quyền chi tiêu tối đa là $200 đồng, nếu tiêu quá số tiền đó một chút, về nhà thể nào cũng bị ông cằn nhằn, khiển trách chị là người hoang phí, không biết tiết kiệm tiền bạc để phòng khi đau ốm nặng, không có đủ tiền trả cho bác sĩ nhà thương và tiền nợ mua nhà, trong khi tổng số tiền chi tiêu đi chợ mua đồ nấu ăn hàng tháng cho 2 người, chồng chị và chị, chỉ tốn hết có một phần tư tổng số tiền lương hàng tháng chị kiếm được, mang về nhà nạp cho chồng, đó là chưa kể tiền lương của chồng kiếm được bao nhiêu, chị không hể biết đến từ khi chị về làm vợ ông.

Lắm lúc chị cảm thấy quá đau buồn tủi nhục, lấy phải người chồng mang tên Thương rất đáng yêu rất ý nghĩa, nhưng khổ một nỗi ông chỉ biết thương yêu tiền, chứ không biết thương yêu vợ và quả đúng như một vài người đã từng là nhân tình của ông Thương trước kia, kể lại cho chị nghe người yêu duy nhất của ông Thương là tiền, vợ chỉ là món đồ chơi cho ông thỏa mãn tình dục đòi hỏi của ông trong giây lát mà thôi hoặc cao đẹp hơn chút nữa vợ là kẻ hầu hạ ông hàng ngày hàng đêm miễn phí. Cuộc sống vợ chồng của chị với ông Thương kéo dài được hơn một năm, thì chị đành phải quyết định chia tay với ông vì chị chịu đựng hết nổi, tình nghĩa đôi ta chỉ có thể kéo dài đến thế thôi, dù chị biết rằng đạo Công Giáo không cho phép vợ chồng được quyền ly dị nhau, hơn thế nữa chị còn là cựu nữ tu sĩ, đã một lần bội ước lời thề sẽ sống hy sinh trọn cuộc đời mình cho Chúa. Nhưng thử hỏi đời sống làm vợ như thế này, thì chẳng khác gì chị đang sống trong lửa luyện tội, mà thà rằng nếu có phải sống trong lửa luyện tội ở đời sau vì tội ly dị chồng đời này, nhưng vẫn còn niềm hy vọng một thời gian sau ở lửa luyện tội, Chúa sẽ rộng lòng tha tội cho chị được hưởng hạnh phúc trên nước Thiên Đàng; đằng này biết đến bao giờ chồng chị mới có thể thay đổi tính tình biết yêu người hơn yêu tiền, vì bản tính quái dị này đã ăn sâu vào trong máu trong tim của ông mấy chục năm nay rồi, làm sao thay đổi được, nên chị không thể nào tiếp tục kiên nhẫn để chịu đựng nổi bản tính keo kiệt, hà tiện mủn xỉn của ông, chỉ biết yêu tiền hơn yêu người, như chị đã trình bầy ở phần trên đây. Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, một hôm chị mạnh dạn nói cho chồng chị biết, là chị sẽ nhờ một luật sư nạp đơn xin ly dị ông và chị sẵn sàng chấp nhận nếu sau khi ly dị, chị có bị Sở Di Trú Hoa Kỳ chục xuất chị trả về nguyên quán, thì chị cũng đành lòng chấp nhận tuân theo luật định. Ông biết chị nói như thế không phải là chị muốn đe dọa ông đâu, mà chị sẽ làm thật, nên ông vội cất giấu thẻ Thường Trú tạm 2 năm điều kiện ở lại Hoa Kỳ của chị, nhờ vào tư cách pháp nhân chị là vợ ông (Conditional Permanent Resident Card of 2 years as his legal spouse) nên Sở Di Trú Hoa Kỳ cấp cho chị, sau khi đơn bảo trợ của chồng chị đã được đệ nạp cho Sở Di Trú Hoa Kỳ cứu xét, để xin chuyển diện du lịch của chị trước kia, trở thành diện hôn thê chính thức, để được ở lại Hoa Kỳ. Nhưng giờ đây chưa đủ 2 năm sống chung với nhau là vợ chồng, mà chị đã đòi ly dị ông, nếu thế ông sẽ tố cáo với sở di trú là chị giả vờ lấy ông làm chồng (fraud marriage), để được ở lại Hoa Kỳ hơp pháp và ông sẽ yêu cầu Sở Di Trú Hoa Kỳ trục xuất chị về VN, nếu chị vẫn còn muốn ly dị ông. Vì cái cảnh cơm no bò cưỡi của ông, lại còn được vợ tài trợ cho ông thêm tiền hàng tháng, ai mà dại dột điên khùng chấp nhận vợ ly dị.

Nhưng thực ra chồng chị đã lầm to, ông quyên rằng trước khi chị bị ông dụ dỗ vào cạm bẫy tình yêu, nghe lời đường mật của ông để bằng lòng lấy ông làm chồng, thì chị đang là một nữ tu sĩ tài giỏi của Nhà Dòng ỏ VN, mỗi năm chị được Mẹ Bề Trên Nhà Dòng sai đi công tác đến Hoa Kỳ ít nhất mỗi năm 2 lần, để gây quỹ lạc quyên tài chánh cho Nhà Dòng nên chị đâu có cần phải ở lại Hoa Kỳ làm gì? Nhưng nếu chị muốn ở lại Hoa Kỳ, chị vẫn có thể nạp đơn xin giấy chiếu khán (entry visa) vào Hoa Kỳ hợp pháp theo diện làm việc cho cơ quan tôn giáo (religious worker category) hay xin đi theo diện truyền giáo (religious missionary category) không có gì khó khăn hết. Hơn thế nữa, chồng chị đã quên đi mất một điều, vợ ông là cựu sinh viên du học xuất sắc tại một trường đại học danh tiếng tại Hoa Kỳ, tốt nghiệp văn bằng Cao Học (MA), vợ ông có thể nói tiếng Mỹ không lưu loát bằng ông, vì ông là cựu sinh viên du học tại đại học Hoa Kỳ đã 10 năm trước Tháng Tư Đen 1975, nhưng so sánh về bằng cấp, ông chỉ có bằng Cử nhân còn kém vợ một bậc, nên lời đe dọa này của ông, vợ ông coi như ông đem ma dọa con nít, trong khi vợ ông đâu có phải là con nít mà sợ ma. Điều này lại càng làm cho chị bực tức thêm, đã thế chị nhất quyết đi gặp luật sư để lấy lại thẻ thường trú tạm, mà chồng chị đã cất giấu đi và đồng thời chị sẽ nhờ luật sư xúc tiến việc nạp đơn xin ly dị sớm chừng nào tốt chừng ấy. Sau khi chị đi gặp vị luật sư để trình bầy tất cả chi tiết về những sự việc bất đồng giữa vợ chồng chị hơn một năm nay và chỉ còn 3 tháng nữa là đến ngày chị được Sở Di Trú Hoa Kỳ mời đi phỏng vấn, để cứu xét hồ sơ xin đổi lại thẻ thường trú tạm 2 năm của chị thành thẻ thường trú 10 năm thực thụ, thì nay chồng chị biết chắc là chị sẽ đi nhờ luật sư nạp đơn xin ly dị ông, nên ông đã cất giấu thẻ của thường trú tạm của chị. Nghe chị trình bầy diễn tiến sự việc của vợ chồng chị xong, vị luật sư cho biết nếu chị đồng ý, chi phí lấy lại thẻ thường trú tạm cho chị và đến ngày chị phải đi trình diện sở di trú để cứu xét xem chị có thể đủ điều kiện đổi lấy thẻ thường trú thực thụ 10 năm hay không, luật sư sẽ là nhân chứng đi cùng chị đến sở di trú, để giúp chị trả lời những câu hỏi nào của vị Giám Khảo Di Trú (Immigration Examiner) chất vấn chị, mà chị không hiểu rõ câu hỏi, luật sư sẽ giúp chị trả lời. Luật sư cho chị biết tổng số tiền chi phí di trú pháp lý cho vấn đề của chị sẽ là $6000 đồng, không bao gồm tiền chi phí pháp lý cho vấn đề ly dị. Chị đồng ý và nói cho luật sư biết chị chưa thể nào nạp số tiền này cho luật sư ngay bây giờ được, vì từ khi chị đi làm đến nay, tiền lương của chị lãnh 2 tuần một lần đem về, đều phải bỏ vào chương mục ngân hàng chung với chồng, nhưng tiền trong chương mục chung bao giờ cũng chỉ còn lại khoảng $600 đồng, đủ tiền để chị đi chợ mua thức ăn cho 2 tuần lễ và tiền đổ xăng cho xe chị 2 tuần một lần. Vì sau đó ít ngày, chồng chị chuyển tiền lương của ông và của chị từ chương mục chung với nhau vào chương mục riêng của ông, như đã trình bầy phần trên đây. Vậy để có đủ số tiền trả chi phí cho luật sư lo giấy tờ di trú cho chị, chị đã ngỏ lời vay mượn tiền của một số ông bà chị em trong xứ đạo quen biết chị từ bấy lâu nay, nhưng người nào cùng từ chối khéo léo không muốn cho chị mượn tiền và sau đó chị được nghe vài người nói lại cho chị biết, là sở dĩ họ không muốn cho chị mượn để trả tiền luật sư, không phải vì họ lo sợ chị không đủ tiền trả nợ cho họ sau này, nhưng vì họ trách móc chị, cho rằng chị đã là một nữ tu sĩ, khấn trong Dòng dâng mình cho Chúa chọn đời, đã ăn cơm Nhà Chúa mấy chục năm miễn phí, nay chỉ vì vấn đề tình dục đòi hỏi, chị đã bội ước lời hứa trung thành suốt đời với Chúa để đi lấy chồng, Chúa phạt cho đáng kiếp, ai mà thương được những kẻ tội lỗi như thế. Cuối cùng chị đành phải vào gặp Cha Chánh Xứ trình bầy sự việc xẩy ra giữa vợ chồng chị, với hy vọng Ngài là kẻ chân tu, sẽ hiểu rõ được thế nào là tình yêu trong trắng lúc ban đầu và tình dục chỉ là phương tiện đến sau tình yêu, để hỗ trợ làm tăng thêm tình yêu giữa vợ chồng với nhau mỗi ngày mỗi trở nên khắng khít hơn, bền chặt hơn; chứ đâu phải tình yêu nào cùng là nguồn khởi thủy của tình dục như nhiều người nghĩ đâu. Khi Cha Chánh Xứ nghe xong sự trình bầy của chị, Ngài nói rất thông cảm hoàn cảnh của chị như con nai vàng ngơ ngác, bị rơi vào cạm bẫy tình yêu và số tiền chị muốn mượn Ngài, thực ra không có gì là to tát, vượt quá khả năng tài chánh của Ngài, nhưng chị nên hiểu rằng trong tư thế là một Chánh Xứ của một Xứ Đạo VN, Ngài không thể cho chị mượn tiền được, vì tai vách mạch rừng, nếu có những ai không ưa thích Ngài, mà biết được việc Ngài cho chị mượn tiền, thì chắc chắn họ sẽ dựng chuyện không tốt để bôi nhọ uy tín Ngài, mà việc này đã xẩy ra vài lần trong xứ đạo VN cách đây mấy năm. Tuy nhiên vấn đề của chị, tôi vẫn có thể giúp chị một cách gián tiếp để giới thiệu cho chị một Phó Tế Vĩnh Viễn (Permanent Deacon) đã có trên 32 năm kinh nghiệm về Di Trú và Nhập Tịch Hoa Kỳ (US Immigration & Naturalization) cho Tòa Án Liên Bang Hoa Kỳ (US District Court), sẽ tư vấn hoàn toàn miễn phí cho chị. Ngay sau đó, chị liên lạc với chúng tôi, nhờ chúng tôi tư vấn cho chị trong vấn đề chị gặp rắc rối với chồng của chị về vấn đề di trú Hoa Kỳ. Sau khi chúng tôi nghe chị trình bầy câu chuyện xẩy ra cho chị, đúng như các chi tiết đã được kể lại theo thứ tự từng đoạn trên đây trong bài viết này, chúng tôi giải thích cho chị hiểu rõ vài đều luật tổng quát về bộ luật hình sự Hoa Kỳ, có liên quan đến trường hợp của chị như sau:

(Còn tiếp)

Views: 0

Người đăng bài viết

Joe M.D.