Thể Nguyễn sưu tầm
Đời mình đã sống trên 70 tuổi là quá đủ, nếu ham sống mà sau khi mổ, phải mang tã cho đến chết, hay ỉa, đái ngang hông, thở oxy thường trực cho đến chết thì nên suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định cho “lang bâm ” kiếm thêm tiền của ca mổ. Thân xác mình sẽ gánh chịu suốt quảng đời còn lại sau ca mổ đó.
KHÔNG NÊN MỔ
Ðã đi vào giai đọan LÃO thì phải BỊNH thì mới CHẾT được chớ !!! Nhưng mình có bịnh mà VÔ THỨC trong việc thuốc men chữa trị và giao 100% cho bác sĩ thì đó là NỖI BẤT HẠNH của một số không ít người bịnh !
Có cơ hội gần gũi và tiếp xúc hỏi thăm những người có bịnh (nhiều loại bịnh), được một số không nhỏ yêu cầu trước khi giao cho bác sĩ mỗ bất cứ bịnh gì, ngoại trừ trường hợp Emergency (khẩn cấp) thì nên có Second /Third Opinion (ý kiến thứ 2, thứ 3) rồi mới OK !
Chuyến đi Los vừa rồi tôi ghi nhận 3 Ca mổ của bạn bè:
Ca 1: mổ mắt bị mù luôn, nên từ chối lời bác sĩ bảo mổ mắt còn lại và bây giờ chỉ nhìn đời bằng một mắt thôi.
Ca 2: mổ Tiền Liệt Tuyến – 7 năm nay tình trạng càng ngày càng tệ hại hơn chớ chưa lúc nào khá hơn cho đường tiểu và mất hẳn hứng thú nam giới kể từ lúc mổ đến nay !!!
Ca 3: mổ đốt Xương sống SỐ 5 ở cổ, trước khi mổ còn lái xe đi đây đó nhưng từ sau mổ thì hết lái xe luôn vì nhiều bộ phận phản ứng chậm (tay chân mắt) do khu thần kinh tiểu não bị ảnh hưởng xấu của mổ và hiên nay nghĩ lại rất hối tiếc nhưng không còn kịp!
Cả 3 Vị này nói câu kết rất đáng suy nghĩ: Người Cao niên có nhiều bịnh phải mổ nhưng nếu hiện chưa cần phải mổ ngay (trừ Emergency) khi mình chịu đưng được thì nên ráng sống vui với bịnh và không nên mổ VÌ MÌNH NHIỀU KHI CHẾT TRƯỚC KHI BỊNH CẦN MỔ !!! Triết Lý cuộc sống mà người GIÀ cần suy ngẫm!
Nhờ có chuyến đi nầy nên tôi kịp thời ngưng việc MỔ một bịnh mà tôi cảm thấy còn chịu đựng được !!!
LUÔN TÌM KIẾM “SECOND / THIRD OPINION.” – Trần Minh Nhựt
Vì trong giới y tế Mỹ cũng có nhiều lang băm lắm.
Tôi cũng là nạn nhân của một anh bác sĩ thích mổ, vì mổ là có tiền. Bịnh nhơn mang tật là chuyện của bịnh nhơn.
Cách đây 15 năm, tôi bị nghi là bị prostate cancer (ung thư tiền liệt tuyến) vì PSA lên cao 6.5. Tôi được giới thiệu tới gặp một anh bác sĩ già chuyên về prostate. Anh ta làm biopsy (sinh thiết) tôi, đâm 18 mũi kim dài vào prostate (tiền liệt tuyến) để lấy mẫu tế bào xem có bị prostate cancer không.
Sau khi bị làm prostate biopsy, tôi bị chảy máu ra nhiều vì anh bác sĩ nầy làm vụng quá, rồi tôi bị bí tiểu (urine clot), nên phải đi nhà thương gấp vào ban đêm. Sau hai ngày nằm nhà thương, anh bác sĩ nói tôi bị prostate cancer, đòi hai ngày sau phải mổ liền lập tức.
Vì biết prostate cancer không làm ai chết liền 6 tháng, tôi không chiụ và muốn có ý kiến thứ hai của bác sĩ khác, anh bác sĩ già nầy không thể bịp tôi được, nên tức tôi lắm, và nói đừng trở lại gặp anh ta nếu không muốn anh ta mổ.
Mổ prostate tức là cắt bỏ prostate trong người, sau đó phải đeo tã như con nít còn nhỏ suốt đời, vì khi nước tiểu trong bàng quang (bladder) đầy, sẽ trào ra, vì đầu valve ở prostate không còn nữa.
Sau đó tôi xin một giáo sư bác sĩ khoa trưởng về urology (khoa tiết niệu) của bịnh viện đại học y khoa khám lại, và làm biopsy lại, kết quả tôi không bị prostate cancer như anh bác sĩ già kia khám, mà chỉ bị sưng prostate.
Mười năm nay tôi không bị prostate cancer.
ĐỂ CÓ THỂ TRÁNH ĐƯỢC NHỮNG SAI LẦM TO LỚN TRONG TƯƠNG LAI
Những kinh nghiệm của BÁC SĨ VI SƠN
Kính thưa quý thân hữu,
Hôm nay tôi nhặt được trên forum (diễn đàn) bạn một lá thư của anh Nguyễn Minh Châu, trung tá Thủy Quân Lục Chiến QLVNCH và là cựu quận trưởng quận Dĩ An, Biên Hoà viết về một kinh nghiệm anh có gần đây với bác sĩ Mỹ ở một bịnh viện Mỹ ở El Camino, California.
Sau đó chị Phương Lan có viết thơ hỏi, loại sai lầm như vậy có thực sự xẩy ra với bác sĩ và bịnh viện Mỹ không? Xin quý thân hữu đọc lá thơ của anh Nguyễn Minh Châu và sau đó đọc phần tôi xin trả lời chị Phương Lan và một số quý vị đã viết thơ hỏi trước đây về đề tài tương tợ.
Kính quý vị,
Ðây là câu chuyện xảy ra tại Bịnh Viện El Camino của Mỹ.
Ngày 9 tháng Oct 2011, tôi được cựu đại tá Vũ Văn Lộc giám đốc IRCC tổ chức đại nhạc hội Tình Ca Cho Em. Tôi được mời đến coi và nhận một hoa Hồng về để lên bàn thờ vợ tôi.
Chẳng may tôi bị té bể đầu và xuất huyết não sau khi làm Head Scan. Tôi phải nằm bịnh viện 6 ngày để theo dõi. Ngày sau hết chảy máu.
Sau 2 lần nữa Scan trước khi xuất viện, bác sĩ cho biết kết quả stable (ổn định).
Thứ Sáu tuần sau làm Scan đầu lại cho an toàn. Trong thời gian về Belmont tôi có vô Net để biết thêm tình trạng Head injury của tôi và tự theo dõi. Tôi chẳng thấy Incidents (biến cố) gì xảy ra và vẫn email hằng ngày cho quý vị.
Nhưng Scan lần thứ 4 nầy, Neurologist (bác sĩ thần kinh) lại nói não của tôi sưng thêm và rỉ máu. Ông ấy yêu cầu tôi phải chịu mổ đầu, nhưng tôi quyết định không mổ và yêu cầu Chief of Neurology (trưởng khoa thần kinh) duyệt film lại, vì theo tôi tự thấy chẳng có chóng mặt, nhức đầu hay Nausea (buồn nôn) gì hết và ăn ngủ bình thường tại sao phải mổ ?
Sau nửa giờ, ông bác sĩ mổ đầu cho tôi biết là Sorry of wrong informations, nên không có mổ.
Kính quý vị, bác sĩ là thầy trị bịnh, còn người nhận định bịnh và suy xét để quyết định chính là bịnh nhơn.
Nếu bịnh nhân không biết gì hết mà để bác sĩ, bịnh viện toàn quyền, có thể tai hại vô cùng.
Kính.
Nguyễn Minh Châu
Theo như thơ anh Nguyễn Minh Châu, thì một sự sai lầm chuyên môn như vậy có thể xảy ra đối với bác sĩ và bịnh viện ở Mỹ một cách rộng rãi được không?
Theo cơ quan Food and Drug Administration thống kê, thì ở Mỹ, mỗi ngày có một người chết (oan) vì sai lầm trong ngành y tế ở Mỹ.
Thật xấu hổ cho cách nói của cơ quan FDA mà tôi cho là một trong những cơ quan bất tài và mâu thuẫn nhứt trong chánh phủ Mỹ. Họ nhiều khi chỉ trong thời gian một năm có thể đổi ngược quyết định 180 độ.
Tuy vậy họ cũng phải thừa nhận là trên nước Mỹ, hàng năm có mộ triệu ba trăm ngàn (1.300.000) người dân Mỹ bị tổn thương bởi lỗi lầm của bác sĩ/bịnh viện/dược sĩ/dược phòng.
Về con số tử vong do các thực thể vừa kể gây ra, không phải chỉ có mỗi ngày một người bị chết vì lỗi lầm y tế, mà thiệt ra mỗi năm có tới 7 trăm tám mươi ngàn (780.000) người Mỹ bị chết do lỗi lầm y tế gây ra.
Cần biết, số người Mỹ tử nạn trong tai nạn xe cộ ở Mỹ chỉ độ 45,000 người một năm nghĩa là 1 phần 17 (1/17) của con số trên đây.
Có người đã gọi cái thảm trạng nầy là “the American unspoken holocaust” (1 sự tàn sát ngầm của người Mỹ).
Tôi dám mạnh miệng nói sự thật mà không sợ bị gắn cho là có ác cảm với ngành y tế Mỹ vì chính tôi là một thành viên của ngành nầy.
Cần nói ngay, là thiệt sự ra, mặc dầu những thiếu sót, xấu xa trong ngành y tế Mỹ, ngành nầy vẫn là ngành đứng đầu thế giới về mức độ tân tiến và hữu hiệu. Tuy nhiên vẫn cần nói cái mặt trái của nó vì có sống trong chăn, thì mới biết chăn có rận.
Nói như vậy có mâu thuẫn không? (Am I speaking from both corners of my mouth?). Dạ thưa không. Chúng ta phải nhớ là không có nước nào đoạt được nhiều giải Nobel Prize về y tế như nước Mỹ.
Nói về con số khoảng 1% giới khoa học gia và nghiên cứu, kể cả y tế, ở Mỹ thì họ thuộc thành phần lỗi lạc hàng đầu thế giới khó ai bì kịp.
Tuy nhiên, giới chuyên môn ngành y tế còn lại thì thật đa dạng. Một số khoảng 40 % thuộc loại giỏi, 20 % thuộc loại khá. Tôi nói không sợ nói ngoa là phần 30 % còn lại thuộc loại tầm thường tới hoàn toàn bất tài. Họ không thuộc bài vở, định bịnh nhờ phần lớn vào thử nghiệm và trang bị tối tân.
Lại thêm một vấn đề nữa của giới bác sĩ Mỹ là trịch thượng (arrogant), không có nhiệt tình (compassion) với bịnh nhơn, mà chỉ quan tâm kiếm càng nhiều tiền càng tốt.
Có một anh bác sĩ về tim ở đây chỉ hai ba năm hành nghề đã kiếm hằng chục triệu. Bạn hỏi sao mà dữ vậy.
Cho bạn một thí dụ, như bác sĩ sau đây: thân chủ nào mới tới (trong đó có tôi), anh khám qua loa, rồi nói là phải làm cath (soi tim). Một ngày anh làm từ 2 tới 4 cái, mỗi cái anh tính 4.000 dollars (cho riêng anh, không kể tiền bịnh viện).
Trung bình chỉ heart cath thôi anh đã kiếm 12 tới 16 ngàn dollars một ngày (dĩ nhiên tôi từ chối không làm cath với anh ta).Một năm chỉ soi tim không, anh ta đã kiếm trên 3 triệu rưỡi.
Tôi đã nói thẳng vào mặt tay này khi anh ta lên tiếng dạy đời với tôi là tôi “sai lầm” khi tôi không chịu làm soi tim với anh ta: “I am not interested in doing anything with a damn money grabber like you!” (Tôi không muốn làm điều gì liên quan đến với một người chỉ ham tiền chết tiệt như ông! “).
Một chuyện thật đã xảy ra cho người bạn đường yêu mến của tôi.
Bạn biết cách đây hơn 6 năm, vợ tôi bị breast cancer (ung thư ngực). Tôi mang cô ấy tới một bác sĩ chuyên về ung thư (oncologist). Sau khi định bịnh ung thư được xác nhận và đã giải phẫu bởi một surgeon, vợ tôi đi cùng tôi gặp bác sĩ nầy để làm chemotherapy (hóa trị).
Anh ta nói phủ đầu với tôi ngay là anh biết tôi là bác sĩ nhưng anh không muốn bàn nhiều vì anh là bác sĩ chuyên môn ngành nầy và tôi là bác sĩ thần kinh nên chẳng biết gì.
Tôi nóng máu hết sức, chẳng cần lịch sự gì cả, bèn nói với anh ta:
Excuse me Dr P, let’s cut out this BS (bullsh..). This lady is not a simple patient. SHE IS MY WIFE. AND I WILL HAVE THE LAST SAY ABOUT HOW HER TREAMENT IS GOING TO BE CONDUCTED. (Xin lỗi bác sĩ P. Hãy bỏ những thứ điều bs nầy (bullshit..). Người phụ nữ nầy không phải là một bịnh nhơn đơn giản. Cô ta là vợ tôi. Và tôi là người sẽ có tiếng nói cuối cùng về việc ĐIỀU TRỊ CỦA CÔ TA sẽ ĐƯỢC THỰC HIỆN như thế nào).
Dĩ nhiên sau cùng anh ta đã đồng ý hoàn toàn với treatment protocol mà tôi đưa ra (he made 100,000 dollars out of this treatment – ông ta đã kiếm được 100.000 đô la từ việc điều trị nầy).
Hơn một năm sau điều trị và vợ tôi thường tái khám 3 tháng một lần, cũng với cái anh chàng nầy đã order full body bone scan (yêu cầu chụp hình toàn bộ xương cơ thể) cho vợ tôi. Sau đó, anh ta gọi vợ chồng tôi lại loan báo là dựa vào bone scan thì bà xã tôi đã bị cancer trở lại.
Tôi bực quá nói thẳng vào mặt anh ta (anh chàng nầy sau này không dám cãi tôi, sau khi biết tôi là giáo sư của nhiều đại học ở Texas và đã là giám đốc của tất cả 4 bệnh viên thần kinh trong vùng) là làm gì có cái việc định bịnh cancer relapse (ung thư tái phát) chỉ dựa vào bone scan (chụp hình lớp xương). Anh ta nhứt định là vợ tôi phải điều trị ngay bằng Hevastin, một phương thuốc được quảng cáo rầm rộ về mức độ công hiệu (debatable) cho breast cancer, nhưng có điều chắc là có thể gây tử vong bất ngờ.
Tôi không chấp nhận lời đề nghị của anh bác sĩ P. nầy mà đưa bà xã tôi đi Harrington Cancer Center.
Sau mọi thử nghiệm cần thiết nó kết luận là vợ tôi không hề bị cancer relapse. Và dĩ nhiên là kết luận đó đúng vì vợ tôi vẫn còn ở với tôi cho tới ngày nay để làm bà xếp oai hùng của tôi.
(Anh chàng bác nầy sau nầy không biết bị ai khiếu nại mà bị Board restrict license, không cho làm oncology (điều trị ung thư) nữa.
Một việc nhỏ nữa. Tôi có một bịnh nhân bị Panic disorder (tâm lý rối loạn hoảng sợ) khám tôi định kỳ từ 20 năm nay. Gần đây anh càng ngày càng khó thở. Anh cho tôi xem kết quả chụp phổi (nhiều procedures) và nói với tôi là anh đã đi nhiều bác sĩ và không ai giải thích được tại sao anh lại có vết nám (hilar mass) trong phổi và increased density (mật độ tăng ) on the lungs x rays (chụp hình quang tuyến phổi ).
Anh ta đến tôi nói là tuy biết tôi là bác sĩ thần kinh, nhưng ở đây nhiều người biết tôi có kiến thức nhiều về nội khoa nên muốn xin ý kiến của tôi. Tôi nhận ra là anh ta trên hình phổi có signs of interstitial infiltration/ pneumonia (dấu hiệu xâm nhập / viêm phổi) và có một hilar mass. Tôi nói với anh ta là anh nên đi trở lại bác sĩ phổi của anh ta (a certain doctor named Polk) nói là tôi nghi anh ta bị fungal infection và signs of idiopathic pulmonary fibrosis (dấu hiệu nhiễm trùng nấm và xơ hóa phổi tự phát).
Anh ta trở lại nói với bác sĩ Polk lời gợi ý của tôi, Ông nầy bèn phán một câu xanh dờn đầy miệt thị: “I do not take advice from psychiatrists” (Tôi không chấp nhận lời khuyên từ bác sĩ tâm thần). Bệnh nhân của tôi trở lại báo cáo với tôi lời ông Polk. Tôi bực quá (cái tính nóng tưởng đã chừa, nhưng chưa dứt hẳn) tôi nói với anh ta: “it does not take a rocket scientist to figure it out. If he cannot, he better goes back to school” (không cần một nhà khoa học tên lửa để tìm ra. Nếu anh không thể, anh tốt hơn trở lại trường học).
Và tôi giải thích cho anh là các thử nghiệm đã rule out cancer (loại trừ chuyện bị ung thư), TB test của anh negative (tiêu cực). Ngoài ra cái dạng opacity không giống một remnant của primo-infection (nhiễm trùng). Anh có triệu chứng của interstitial infiltration (thâm nhiễm kẽ). Dưạ vào đó mà nói thì Amarillo ở vùng nông nghiệp nên khả năng bị nấm Aspergillus candidus cao hơn. Nhưng vì anh làm nghề plumber nên hay phải vật lộn với cống rãnh nên tôi nghi hơn nhiều anh bị một loại nấm (Fungus) hiếm nhưng thường thấy trong cống rãnh là Bradyrhizobium Japonicum.
Anh bịnh nhân của tôi trở lại nói với bác sĩ Polk. Ông ta vẫn ngoan cố không chấp nhận và nói rằng: “he did not know what this Dr Nguyen is talking about” (ông không biết về những gì Tiến sĩ Nguyễn nói).
Anh bịnh nhân đi sang clinic của trường đạì học y khoa ở đây (chi nhánh của Texas Tech University, nơi tôi từng là giáo sư) cũng chẳng ai biết cái anh chàng bác sĩ “khùng” Vi Sơn này nói gì. Sau cùng một bác sĩ chịu làm thử nghiệm và gởi cho pathology lab để kiểm chứng kết quả. Results (kết quả) là anh chàng nầy bị loại nấm Bradyrhizobium Japonicum đúng như tôi đã tiên đoán.
Anh nầy hỏi khắp nơi mới biết ở University of Texas, Medical Branch ở Galveston, nơi chị bác sĩ Hoàng Kim Khánh làm, có một bác sĩ nổi tiếng chuyên về bệnh phổi (pulmonologist). Anh tới khám ông. Ông nầy sau khi làm nhiều thử nghiệm cũng xác nhận là anh bệnh nhân bị nấm Bradyrhizobium Japonicum và idiopathic pulmonary fibrosis.
Tôi viết dài dòng ở trên để xác nhận là có nhiều bác sĩ Mỹ rất dốt hoặc quyết định bị hướng dẫn bởi sự tham lam (greed). Mình nghe bác sĩ đề nghị cái gì có vẻ trái tai thì luôn luôn kiếm second/third opinion (ý kiến thứ hai / thứ ba của bác sĩ khác ). Vì trong giới y tế Mỹ cũng có nhiều lang băm hay crooks lắm. Với tư cách một cựu giáo sư đại học y khoa Mỹ, tôi đóng góp ý kiến để cảnh giác thân hữu vì đây không phai là một lời bàn tầm phào để nói xấu một tầng lớp nghề nghiệp nào.
Views: 0