Hỏi đáp Tình yêu

Ám ảnh chuyện phá thai khiến tôi chẳng dám yêu nữa!…

Vào chuyện:

Sâu thẳm trong tôi cũng muốn yêu, muốn có người quan tâm lo lắng nhưng cái quá khứ sai lầm đã có thì ai đủ chấp nhận một đứa như tôi chứ?

Xuất thân của tôi không tồi, cái đó gọi là cái may mắn mà số phận dành cho tôi nhưng có lẽ do được bao bọc nên khả năng sống còn quá yếu. Khi bước chân vào giảng đường đại học tôi phải học hai chữ tự lập. Những năm tháng đi học, trường dạy tôi kiến thức, còn đời dạy tôi trưởng thành trong suy nghĩ bằng những vết thương lòng ngày càng nhiều, làm cho tôi chín chắn từng ngày. Các bạn sẽ hỏi tôi vết thương từ đâu ra? Đó là những vết thương của sự dại khờ, của sự học đòi, của cái gọi là thích thể hiện.

Tôi đã yêu một người rất nhiều, tình yêu khá đẹp trong thời gian đầu nhưng do chúng tôi ở quá xa nhau, người Nam kẻ Bắc, chẳng ai nói trước được gì, “nhất cự ly nhì vận tốc mà”. Rồi có một chàng trai khác tâm lý hơn anh, sẵn sàng bên tôi mọi lúc mọi nơi. Những khi tôi và bạn trai giận, anh lại xuất hiện, chẳng biết vô tình hay hữu ý, rồi tôi đã nói chia tay mối tình đầu của mình để đi theo tình yêu trước mắt. Bạn trai bình tĩnh chấp nhận lời chia tay của tôi, không hỏi lý do vì sao, chỉ im lặng đồng ý.

Với cái suy nghĩ non nớt của tuổi 20, tôi không suy nghĩ nhiều cảm xúc của anh ra sao, chỉ thấy vui với hiện tại. Thật bất ngờ với tình yêu thứ hai này, nhẹ nhàng đến cũng nhẹ nhàng đi, vì thật ra đó chỉ là tình cảm của hai người xa quê chứ không phải tình yêu, người muốn kết thúc chuyện tình này chính là người đã theo đuổi tôi. Tôi chua chát nhận ra mình đã đánh đổi cái gọi là tình yêu để chạy theo thứ gọi là tình cảm. Tôi tự trách mình ngu ngốc, không biết trân trọng, từ bỏ mối tình đầu mà khó khăn lắm mới có được để chạy theo thứ không có thật.

Tôi co mình lại, không dám yêu, chỉ chuyên tâm học và hy vọng sẽ về quê nhà càng nhanh càng tốt. Một năm sau đó tôi đã gặp một người, người đã đẩy tôi xuống vực sâu của tội lỗi. Tôi lại bị chinh phục vì sự từng trải, vẻ phong trần, con tim tôi lại rung động, trong thời gian hai năm quen nhau tôi đã trao đời con gái cho anh. Giờ nghĩ lại tôi không ngừng trách móc mình sao lại làm cái điều ngu si vậy.

Rồi cái gì đến cũng đến, tôi có thai, đồng thời phát hiện trong thời gian quen tôi anh cũng quen người con gái khác. Khi tôi nói về cái thai, anh đã chế giễu, không tin cái thai đó của anh. Tôi đau đớn, đất trời như sụp đổ. Chỉ còn vài tháng nữa tôi ra trường, một tương lai còn phía trước, giờ đây tất cả đã bị mây mù che kín. Tôi lầm lũi một mình đi từ bỏ giọt máu đó. Đưa viên thuốc lên miệng mà tôi thấy xót xa đắng nghẹn không phải vì thuốc mà vì lương tâm giằng xé. Một mình tôi phải tự làm, tự trải qua tất cả mà không có ai bên mình.

Tôi suy sụp hẳn nhưng cái đáng nói là vẫn phải đeo mặt nạ vui vẻ, bình thường trước mọi người để không ai hay biết gì. Tôi vẫn vui tươi, đùa giỡn như không có gì, chỉ khi đêm về trong căn phòng mới thấy tôi là con bé ủ dột với đôi mắt vô hồn. Câu chuyện đó đến nay đã hai năm rồi nhưng nó vẫn là nỗi ám ảnh của tội lỗi, của sai lầm.

Giờ tôi đã đi làm với mức lương khá ổn, bên ngoài tôi là niềm tự hào của gia đình, là tấm gương cho em út trong nhà. Bước vào ngưỡng 26 tuổi, không có bất cứ một mối quan hệ tình cảm nào, ba mẹ tôi chẳng khác ngồi trên đống lửa vì bạn bè đồng trang lứa đã yên bề gia thất hết rồi. Tôi là đứa không hay tâm sự với gia đình và chuyện tình cảm thì càng không, nên trong gia đình lại lo lắng khi tôi tới tuổi này chưa quen ai. Trong công ty mọi người vẫn đùa nhau tôi bị les vì chẳng rung động trước bất kỳ người con trai nào. Sâu thẳm trong tôi cũng muốn yêu lắm chứ, muốn có người quan tâm lo lắng nhưng cái quá khứ sai lầm tôi đã có thì ai đủ chấp nhận một đứa như tôi chứ?

 
Lam

Đáp: 

Cô Lam. Vô tình tôi đọc được câu chuyện này trên trang nhà VNexpress. Tôi thấy cần có một lời góp ý không chỉ cho cô, nhưng hy vọng qua đó, phản ảnh tâm tình của nhiều chị em phụ nữ.

Tôi không lạ gì khi nghe những câu chuyện như vậy, nhưng điều khiến tôi hết sức xúc động qua câu chuyện của cô, đó là cái cắn rứt còn sót lại trong tầng sâu của một lương tâm biết đối mặt với việc làm của cô. Điều này rất hiếm và rất quý trong xã hội hưởng thụ ngày này.

Khi còn là sinh viên vào thập niên 1970, trong một cuộc khảo cứu về tâm lý và ảnh hưởng của phá thai, chúng tôi đã được đọc rất nhiều tài liệu liên quan đến hội chứng cắn rứt khủng khiếp của lương tâm đối với những người đã phá thai. Nhiều trường hợp người phá thai trở thành bệnh nhân tâm thần do sự cắn rứt ấy. Nhưng đến thập niên 1900 thì thời thế đã khác hẳn. Phong trào bình quyền, phong trào nữ quyền lên cao và người ta đã dành quá nhiều thứ quyền cho cái gọi là “bản thân và quyết định” của người phụ nữ. Một trong những cái đó là “quyền” phá thai. Kinh khủng nhất là những tài liệu sau đó, khi nói về ảnh hưởng của phá thai nhiều phụ nữ đã trả lời một cách hết sức lạnh lùng và phũ phàng: “Cũng như mình đau bụng và đi vào nhà cầu thôi”.

Tưởng đó cũng chỉ là những câu trả lời của một số người “cuồng tín” với sự tự do lựa chọn của họ, và của những kẻ mà lương tâm họ đã chết. Nào ngờ trong thực tế, tôi càng thấy hoảng sợ vì càng ngày người ta càng coi nhẹ việc phá thai. Làm sao mà con người thời nay lại buông túng đến thế?! Làm sao mà lương tâm con người sa sút đến vậy?! Tôi muốn nói đến việc không chỉ các bạn trẻ, mà ngay cả những người đã có gia đình, có vợ, có chồng, và công ăn việc làm cũng phá thai nữa. Phía những bác sỹ, y tá, nhà thương thì lý do đó chắc là tiền. Nhưng phía những bà mẹ, những ông bố kia thì lý do đó là gì? Ích kỷ. Một sự chọn lựa ích kỷ. Thật sự không có câu trả lời đúng nghĩa nào hơn nhận định của Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô, đó là “ảnh hưởng của văn hoá sự chết”. Chỉ có ảnh hưởng này mới đưa lương tâm con người đến chỗ tự huỷ diệt.

Tóm lại, sau khi đọc tâm sự của cô, tôi nhận ra những uẩn khúc và những dồn nén tâm lý mà theo chuyên môn, cô cần tìm đến một nhà tâm lý để được hướng dẫn. Hoặc cô có thể tìm gặp một linh mục, một nhà tu hành nào đó để được giúp đỡ nhằm giải thoát những dồn nén của tâm linh. Sự giải toả này ít nhất về phương diện tâm linh cũng giúp cho lương tâm cô được thanh thản. Riêng về cái nhìn tâm lý học, tôi khuyên cô:

1-Hãy tha cho mình. Đừng tự trách mình. Giận mình. Buồn bã với mình nữa. “Không phải không có ai chấp nhận chị, điều quan trọng là chính chị không chấp nhận bản thân, không buông bỏ được những quá khứ của bản thân. Chỉ cần chị buông bỏ “quá khứ”, chỉ cần tự tha thứ cho chính mình, tự trân trọng và chấp nhận những gì mình có, mở lòng mình ra, làm đẹp, học tập, làm việc, theo đuổi đam mê, sở thích, sống tích cực thì những điều tốt đẹp khác sẽ đến. 26 tuổi thì chị còn trẻ, đừng để tuổi trẻ trôi qua trong dằn vặt và hối tiếc. Chúc chị buông bỏ được ký ức đau buồn, lật sang trang mới làm cuộc đời tươi đẹp hơn! “ (Nguyễn Thanh Quý).

Góp ý của bạn Thanh Quý ít nhiều mang tính cách chuyên nghiệp. Bởi vì người cần được tha và có thẩm quyền tha cho cô chính là Thượng Đế và cô. Thượng Đế thì tôi tin là với tấm lòng thống hối ăn năn của cô, Ngài đã tha cho cô rồi, còn lại cô có muốn tha cho mình hay không là tuỳ ở cô. Tâm lý học cho việc tự tha cho mình là việc làm khó nhất. Cô chưa tha cho mình được là vì cô không dám đối diện với thực tế là mình yếu đuối, nhẹ dạ, nông nổi, và cũng không dám chấp nhận giới hạn của bản thân mình. Chính cái đó đang trói buộc lương tâm cô và không cho phép cô bước ra ngoài để hành động tích cực hầu chuộc lại quá khứ.

2-Như vừa trình bày ở trên, trong tiến trình tự tha cho mình, cô cần phải can đảm bước ra khỏi vùng trời ký ức bằng những việc làm thực tế, tích cực.  Tôi đồng ý với ý kiến của bạn Ry Ry đã góp ý với cô, đó là “Ai cũng có lỗi lầm trong quá khứ em ạ. Quan trọng mình biết nhìn nhận thay đổi và sống tốt. Đừng quá nhìn về quá khứ đã qua mà đánh mất đi tương lai. Chúc em sẽ tìm đc hp của mình.” Đây cũng là một lời khuyên tích cực và rất thực tế. Cô chỉ có thể chữa lại quá khứ bằng cách sống tốt với hiện tại.

Tóm lại:
Đừng quay lại quá khứ. Quá khứ đã qua.
Đừng nhìn về tương lai. Tương lai chưa tới.
Hãy nắm bắt lấy hiện tại. Hiện tại có khả năng sửa sai quá khứ và chuẩn bị cho tương lai.

 

Ngưòi phụ trách: Trần Mỹ Duyệt

Views: 0

Người đăng bài viết

Joe M.D.