Xã hội

Chuyện Lạ Bên Mỹ Và Bên Việt Nam – Tales Of Two Societies

             Bùi Phạm Thành sưu tầm

 

Chuyện lạ bên Mỹ Chuyện lạ Việt Nam
Cái xứ gì đâu thiệt lạ kỳ
Có xe hơi đẹp chẳng chịu đi
Còng lưng ra sức đạp xe đạp
Ðể giữ cho người khỏi mau . . đi

 

Cái xứ gì đâu thiệt lạ đời
Nhà rộng phòng to bỏ không chơi
Kéo nhau bồng bế ra bên suối

Nằm đất nhìn lên đếm sao trời

 

Cái xứ gì đâu chán gớm ghê

Thịt thà gà vịt đến ê hề

Thèm lắm đi ngang không dám liếc

Chỉ sợ mai này bác sĩ chê

 

Cái xứ gì đâu lạ ghê ta

Biết bao vải vóc với lụa là

Thế mà ngoài đường bao nhiêu kẻ

Áo quần thiếu vải hở luôn da

 

Cái xứ gì đâu thiệt lạ lùng

Nhà băng nắm hết của cải chung

Làm được đồng nào không đút túi

Giao hết nhà băng, chẳng dám dùng

 

Cái xứ gì đâu ngán làm sao

Phương phi to lớn mặt hồng hào

Sợ béo nhịn ăn thành que củi

Rõ thật xứ gì chán biết bao

 

Cái xứ gì đâu, nghĩ ngán thầm

Tiếng Việt cháu con cứ như câm

Ông, bà, Cô chú kêu ” You” tuốt

Chào hỏi kêu ” Hi” mỗi một âm

 

Cái xứ gì đâu lạ lắm đây

Sát nhân trộm cướp cả một bầy

Ra toà mặc Vest trông bảnh chọe

Trong tù tập tạ khoẻ phây phây

 

Cái xứ gì đâu chẳng xài tiền

Chỉ dùng thẻ nhựa cà liên miên

Không có một đồng trong cái ví

Thẻ cà thì chục cái mới nguyên

 

Cái xứ gì đâu giả qúa trời

Phụ tùng thân thể giả khơi khơi

Chẳng riêng hình dáng làm cho giống

Tình nghĩa bên trong cũng dở hơi

 

Cái xứ gì đâu thấy nực cười

Chó được cưng nuôi sướng hơn người

“Rựa Mận” mất tiêu không thấy bóng

“Lòng dồi” đi kiếm đỏ con ngươi

 

Cái xứ gì đâu bắt đủ bằng

Nghề gì cũng phải có Ba Tăng

Câu cá lòng tong bằng không có

Lơ mơ bị phạt đến nhăn răng

 

Cái xứ gì đâu thiệt lạ lùng

Ðàn bà hách dịch, phán lung tung

Gởi hết Trung Ðông học một khóa

Ðể biết đàn ông qúy vô cùng

 

Cái xứ gì đâu lạ lắm thôi

Trả thù khủng bố tận xa xôi

Thức ăn thả xuống cùng bom đạn

Vừa nhai vừa núp đạn trên đồi

 

Chỉ có xứ này mới thế thôi

Cái xứ cờ Hoa bấy lâu rồi

Không có chiến tranh cùng đói khát

Nên giờ mới lắm cái lôi thôi.

 

 

(Không biết tên tác giả)

Cái xứ gì đâu thiệt lạ kỳ
Ðèn xanh cũng chạy, đỏ cũng đi
Dân không phương kế đành phải ở
Cột đèn không cẳng cũng muốn … đi

 

Cái xứ gì đâu thật lạ đời
Bị bắt bỏ bót dễ như chơi
Nhà đất: lãnh đạo tịch thu cả

Kiện thưa chẳng được, chỉ than trời

 

Cái xứ gì đâu chán gớm ghê

Thịt thà lãnh đạo đớp ê hề

Thằng dân rau cỏ và khoai sắn

Ăn để mà sống, chẳng dám chê

 

Cái xứ gì đâu lạ ghê ta

Con cái lãnh đạo diện luạ là

Dân đen trên rách, dưới cũng rách

Mặc quần ló cả cụ Hồ ra

 

Cái xứ gì đâu thật lạ lùng

Bảo rằng cộng sản là của chung

Thế mà lãnh đạo tiền đầy túi

Dân đen đồng lẻ chẳng đủ dùng

 

Cái xứ gì đâu ngán làm sao

Lãnh đạo phương phi mặt hồng hào

Dân đen khô đét như que củi

Rõ thật xứ gì chán biết bao

 

Cái xứ gì đâu nghĩ ngán thầm

Bị Tàu xâm lấn cứ lặng câm

Không khéo thì dăm ba năm nữa

Xì xồ “ngộ, nị” phải phát âm

 

Cái xứ gì đâu lạ lắm đây

Sát nhân, trộm cướp cả một bầy

Thế mà lại gọi là “lãnh đạo”

Ăn trên, ngồi trước khoẻ phây phây

 

Cái xứ gì đâu có loại tiền

Toàn là bạc triệu xài liên miên

Cứ ngỡ toàn dân là triệu phú

Nào hay đói khổ vẫn còn nguyên

 

Cái thứ gì đâu lạ quá trời

Áo quần trút bỏ đứng khơi khơi

Chỉ mong lấy được chồng Hàn quốc

Còn chuyện ân tình, chuyện dở hơi

 

Cái xứ gì đâu thấy nực cười

Kiếp chó xem ra giống kiếp người

Tự Do, Dân Chủ tìm chẳng thấy

Nhân Quyền đi kiếm đỏ con ngươi

 

Cái xứ gì đâu có lắm bằng

Lãnh đạo tên nào cũng Ba Tăng

Tiến Sĩ quơ tay vơ cả nắm

Thế mà gặp chuyện chỉ nhăn răng

 

Cái xứ gì đâu thật lạ lùng

Lãnh đạo hách dịch, phán lung tung

Giặc Tàu chiếm đất thì cúi mặt

Bán nước, hại dân nhục vô cùng

 

Cái xứ gì đâu lạ lắm thôi

Khúc ruột ngàn dậm ở xa xôi

Xênh xang áo gấm về quê cũ

Ăn chơi hưởng thụ chuyện suy đồi

 

Chỉ có xứ này mới thế thôi

Cộng Sản đầy đoạ đã lâu rồi

Ðứng lên lật đổ loài bán nước

Cờ Vàng, dân Việt mới yên thôi.

 

 

Bùi Phạm Thành – 6/10/2011

 

 

 

 

 

Views: 0

Người đăng bài viết

Joe M.D.