Phạm Văn Bản
Vang lên sóng nước Cửu Long
Tiếng tiêu sầu nhớ nỗi lòng Trương Chi
Nhạt khoan theo tuổi xuân thì
Rộn ràng chèo chống cũng vì tình nhân
Lênh đênh trôi nổi xa gần
Thuyền rồng lẻ bóng thoáng phần gặp tiên
Cũng ngay trong phút giao duyên
Mỵ Nương – say đắm triền miên tháng ngày
Mơ chàng trai đẹp làng này
Mộng chàng nghệ sĩ tỏ bày tâm tư
Sánh duyên với bậc tiểu thư
Trai tài gái sắc – đẹp như tình hồng
Sớm mai – chớm buổi lập đông
Thiên hương – gặp mặt chàng rồng Trương Chi
Ngỡ ngàng – duyên phận so bì
Gặp chàng tàn phế – nàng thì dửng dưng!
Chàng Trương, trái lại thầm mừng
Say mê người đẹp – ngỡ chừng tơ duyên
Thế rồi nhung nhớ triền miên
Khiến chàng chết gục trong niềm yêu thương
Trái tim – chén ngọc chàng Trương
Ðưa đò thổi sáo – hiện trường tình ca
Ước mong xum họp một nhà
Nước non xa cách – tình ta chia lìa
Thương chàng nghệ sĩ canh khuya
Mỵ Nương nhỏ lệ – sao kìa chén tan
Âm dương – xa cách muôn ngàn
Khi tình song hiệp – hòa chan Tiên Rồng
Tổ Tiên diễn đạt tình hồng
Tích truyền hướng dẫn cộng đồng yêu thương
Trái tim – lẽ sống chàng Trương
Căn nguyên hạnh phúc – tỏ tường là đây
Con Người – nền tảng xum vầy
Tình yêu – nguyên tắc dựng xây cuộc đời
Sống trong xã hội đương thời
Lắm tên tàn ác – sống rời thương yêu
Nguyên do khoa học lầm điều
Con người phản xạ theo chiều thú y
Tạo ra xã hội suy vi
Yếu thua mạnh thắng – là vì không yêu
Ðấu tranh giai cấp khê nhiêu
Làm cho đời sống thủ tiêu Tình Người
Tiên Rồng chánh thuyết tuyệt vời
Thân Thương Bình Ðẳng là lời sống chung
Trở thành nguyên lý tột cùng
Toàn dân chung hưởng – khắp vùng yêu thương
Trải qua thời buổi nhiễu nhương
Lai căng văn hóa khinh thường tình yêu
Tống Nho – lập luận một chiều
Trọng nam khinh nữ – xóa điều Trầu Cau
Môn đăng hộ đối – mè màu
Phá tan chánh thuyết – còn đâu Chử Ðồng
Gia đình – phân hóa vợ chồng
Tam tòng tứ đức – Tiên Rồng lãng quên
Chử Ðồng – nền tảng nói lên
Gặp nhau trọn vẹn – đôi bên “đi tìm”
Con người sống thực trong tim
Tiên Rồng hoàn chỉnh – đắm chìm tình yêu
Trương Chi – khác hẳn một điều
Hai người đôi ngã – tình nhiều trái ngang
Thương ai trong cảnh phũ phàng
Nhớ ai mà nhớ có nàng Mỵ Nương
Trở về sinh hoạt – ngày thường
Chàng Trương – ray rứt nhớ thương cô nàng
Tương tư lá ngọc cành vàng
Dẫn chàng tiến tới thiên đàng tình yêu
Mộng mơ nhan sắc diễm kiều
Khiến chàng chết đứng trong chiều thu sương
Trái tim hóa ngọc yêu thương
Giúp chàng sống mãi trên đường ái ân
Quản chi năm tháng tảo tần
Ðưa đò thổi sáo đơn thân đợi chờ
Tích truyền – người đẹp mộng mơ
Sống trong nhung lụa – nàng chờ bóng ai
Chiêm bao hiện rõ hình hài
Về chàng nghệ sĩ xấu trai hôm nào
Bởi nàng trả gía thấp cao
Khiến chàng gục chết – để vào tình thương
Làm người sáng tỏ bước đường
Sống thiêng thác gởi – tinh tường nơi đây
Lạ thay! Tình được xum vầy
Khi nàng bật khóc đáp đầy tình yêu
Lạ thay – người đẹp diễm kiều
Vừa rơi giọt lệ mỹ miều khóc thương
Phút giây nhắc nhớ chàng Trương
Chén tan tình trọn – âm dương hợp hòa
Tích truyền – nhắc đến thăng hoa
Cảm thông chấp nhận – nhạt nhòa tình yêu
Cuộc tình gắn bó sớm chiều
Cho nhau trọn vẹn – sống điều Thân Thương
Tình-chân-thiện-mỹ là đường
Con người sống thực – kỷ cương thuận hòa.
* *
Kính thưa quý vị và các bạn,
Với Huấn Ca Trương Chi, Tổ Tiên bàn chuyện trái tim, nơi thâm sâu nhất, căn cội hạnh phúc của con người. Chuyện kể chàng chèo đò tàn tật họ Trương có tài thổi sáo, với mối tình người đẹp nhà giầu Mỵ Nương.
Không tình yêu con người không thể sống.
Trong tình yêu con người luôn sống.
Tình yêu quyết định sự sống con người.
Có tình yêu đời sống con người mới thật là sống, biết sống, và quý trọng sự sống.
Mỵ Nương ngày đêm mơ mộng chàng lái đò tài ba với tiếng tiêu tiên vũ rồng bay, tưởng nhớ hình bóng chàng phi công khôi ngô tuấn tú sẽ ngự trị trong vòng tay ngọc của nàng, ước nguyện cùng nàng chung sống trong túp lều tranh hai trái tim vàng và cuộc đời thanh nhàn bên bờ sông tương, với sự nghiệp hành nghề đưa đò tiễn khách qua sông. Trai Tài Gái Sắc! Ngưu Lang Chức Nữ! Môn Đăng Hộ Đối! Định mệnh phũ phàng! Khi được gặp mặt Trương Chi thì nàng bỗng dửng dưng, vì nhìn chàng khác với người trong mộng.
Nhưng tiếng sét ái tình lại làm Trương Chi thương nhớ và ngậm ngùi ôm mối tình câm.. Tình đầu, lãng mạn, đẹp và buồn làm sao. Rồi chàng đã chết trong tẻ lạnh! Tình tuyệt vời và tuyệt vọng! Đã biến trái tim chàng thành chén ngọc. Chàng vẫn mãi chèo đò trong chén ngọc với tiếng tiêu oán thương sầu nhớ. Chàng đã chết vì nàng! Trọn tình chung thủy với nàng!
Nhận tin sét đánh Mỵ Nương thẫn thờ, than vắn thở dài và thôi thúc nàng xuất hành tới thăm Trương Chi. Nghe chuyện kể, nàng nhìn chàng lái đò trong chén ngọc và ngậm ngùi nhỏ lệ. Chàng chờ nàng được giọt nước mắt của người yêu, chén mới tan, tình mới trọn! Ai dám bảo Tổ Tiên khô cằn sỏi đá? Lìa xa tâm hồn con người?
Dầu bất cứ hoàn cảnh hay lý do gì mà đôi nam nữ gặp nhau, ngay cả cảnh ngộ ngỡ ngàng hay cuộc sống khác biệt. Nếu hai người biết chấp nhận cho nhau, biết thực tâm tìm hiểu lẫn nhau, biết cảm thông cho nhau thì cuộc tình mới mỗi ngày tăng trưởng và thêm hạnh phúc. Ngược lại cuộc tình cho dù có được khởi sự tốt đẹp mà mỗi người lại tự đóng khung trong ốc đảo, so sánh hơn thua thì ngày càng xây bức tường ngăn cách và đổ vỡ.
Khi yêu nhau vợ chồng phải ứng dụng nguyên tắc nhận thực chính mình trong cuộc sống hằng ngày, chỉ thấy con người, chỉ lấy con người làm tiêu chuẩn căn bản để nhận diện, chớ không vì gái tham tài, trai tham sắc như bao xã hội đương đại. Ngoài ra vợ chồng còn phải dùng tài năng và của cải để giúp cho nhau thăng tiến trong cuộc sống lứa đôi, chung hưởng cuộc sống, kết hai cuộc sống thành một cho dù bất cứ ở hoàn cảnh nào.
Chấp nhận cho nhau, không vì bất cứ lý do gì mà lìa nhau. Sẵn sàng chết cho nhau. Mãi mãi có nhau. Khi vợ chồng biết đối xử với nhau như vậy thì Tình Yêu mới thực sự trọn vẹn, cuộc sống mỗi ngày tăng thêm hạnh phúc, bền vững bên nhau.
Tóm lại, chuyện chàng rồng Trương Chi chết vì tình, Tổ Tiên xác tín về đời sống Bản Thân, nền tảng hạnh phúc Con Người, và đề ra những nguyên tắc sống thực nhằm bộc lộ và phát triển Tình Yêu của con người trong Xã Hội Đồng Bào. Mình sống vì mọi người, và mọi người vì mỗi người.
Views: 0