Uncategorized

Viết về ba

Viết về Ba sao mà khó quá! Bởi lẽ, tuổi thơ con in đậm hình ảnh Ba nghiêm khắc. Con sợ cái roi của Ba mỗi lần con làm biếng học bài để rồi bị điểm thấp. Con sợ ánh mắt của Ba mỗi khi con bỏ giờ nghỉ trưa, lén đi chơi ngoài nắng với cái đầu để trần.

 

Viết về Ba sao mà khó quá! Bởi lẽ, tuổi thơ con in đậm hình ảnh Ba nghiêm khắc. Con sợ cái roi của Ba mỗi lần con làm biếng học bài để rồi bị điểm thấp. Con sợ ánh mắt của Ba mỗi khi con bỏ giờ nghỉ trưa, lén đi chơi ngoài nắng với cái đầu để trần.

 

Con bật khóc ngon lành vì sợ khi Ba bắt gặp con đang tắm mưa dù Ba chưa kịp rầy la con tiếng nào. Suốt những tháng ngày thơ bé, nhiều lúc con ước mong Ba cũng dễ dãi như nhiều người cha khác, để con được rong chơi suốt ngày ngoài đường. Con ấm ức khi thấy Ba khắt khe với con quá đi, để rồi con chẳng nhận ra những khoảnh khắc tuyệt vời mà hai cha con mình đã có…

Chiều nay, Sài Gòn mưa như thác đổ. Gồng mình đạp xe qua cầu, gió tốc áo mưa thiếu điều muốn thổi bay chiếc xe đạp. Nhìn dòng người hối hả trên đường, thật dễ dàng nhận ra các bậc phụ huynh đang chở con em mình về nhà sau giờ tan trường. Chở mấy đứa nhỏ trong cơn mưa lớn vất vả biết bao! Vì tụi nó cứ vén áo mưa lên, nhìn đường phố cách thích thú và cười hả hê. Hình ảnh ấy sao mà thân quen quá đỗi! Hơn 10 năm trời, Ba chở con đi học, nắng không than, mưa chẳng màng. Đứa con bé bỏng ngồi đằng sau nào biết Ba vất vả, nào biết nước mưa làm mờ hết mắt kính của Ba, nó chỉ lo có mỗi một điều, là chiếc áo dài trắng tinh bị lấm bùn, bạn bè sẽ cười chê…

Lại có những buổi trưa, trời nắng chang chang, đến nổ đom đóm mắt, Ba phải lật đật vội vã, chạy xe trên con đường dài, để đến trường chở con về vì con bị bệnh. Con mệt nhoài vùi mặt vào tấm lưng vững chãi của Ba, chốc chốc Ba lại vỗ nhẹ vô chân con, để con không ngủ thiếp đi vì mệt lả. Ba luôn sẵn sàng tình nguyện làm con ngựa, làm chiếc máy bay cho đứa con nghịch như giặc “vật lộn” suốt cả buổi tối trước khi Mẹ bắt đi ngủ. Con nào có biết, sáng hôm sau, tay chân Ba ê ẩm cả ngày! Ba còn chiều ý con, chơi cả những trò “mạnh bạo” mà Mẹ không thể đáp ứng; lại còn thức xem phim ma với con, vì con thích quá mà chẳng dám xem một mình; vì quá mê phim đến nỗi con chẳng biết Ba đã ngủ từ bao giờ!

Ba thấu hiểu cả những ý nghĩ của con, nên chỉ cần một tiếng rên khe khẽ dưới nhà bếp, cũng khiến Ba dừng ngay công việc đang làm, để “anh dũng” bắt con sâu róm đi giùm con. Ba luôn từ khước những cuộc vui tăng hai, tăng ba cùng chúng bạn sau giờ làm việc, vì Ba biết con cần Ba chỉ cho con làm con diều để nộp cho Cô, và thế là Ba lại la con một trận tơi bời vì cái tội “Nước đến chân mới nhảy”, bởi ngày mai phải nộp mà chiều nay con mới làm. Thương đứa con gái cưng đang “nước mắt ngắn, nước mắt dài”, Ba lại kiên nhẫn làm cho xong con diều xinh xắn nhất mà con chưa từng thấy trong đời…

Ba khéo léo tập cho con dùng đũa, để không làm vung vãi thức ăn trên bàn; Ba kiên nhẫn đợi chờ con loay hoay với đôi đũa để ăn hết phần cơm của mình. Ba làm như thể mấy thứ rau cải là ngon ngọt lắm nên Ba ăn chúng một cách ngon lành, khiến con thích bắt chước Ba, cũng ráng ăn cho bằng được. Mãi sau này con mới biết, Ba cũng chẳng thích ăn rau nhưng vì muốn con gái đẹp da, đẹp tóc mà Ba cố nuốt trôi để thuyết phục con gái.

Hồi con bé lớn thêm tý nữa, hai cha con thường đi bộ đến nhà thờ. Con Ba hiếu động, nghịch ngợm, hay chạy nhảy trên đường. Nhưng thật lạ! Bao giờ Ba cũng luôn đi phía ngoài, và con là người luôn đi phía trong. Dù còn bé nhưng con đã nhận ra điều đó. Rồi một hôm, bất chợt con hỏi Ba: “Tại sao con là người luôn đi phía trong?” Và Ba mỉm cười nhìn con trách yêu: “Có thế mà cũng không biết, là để nếu có chiếc xe nào vô tình va phải hai cha con mình thì Ba sẽ “lãnh” hết cho con.”

Giờ đây, sống xa nhà, con phải tự đương đầu với mọi thứ. Con phải tập quen với việc băng qua đường mà không có ai bên cạnh, không có ai chở che khi dòng xe cứ lao vào con. Rồi con cũng quen dần, chẳng ngán gì đường phố đông đúc của Sài Gòn nữa, cũng chẳng cần ai dẫn con qua đường. Nhưng qua chủ đề “Điểm tựa đời con” của chương trình mừng Ngày Của Cha, được tổ chức vào sáng thứ Bảy 16/6/2012, tại Trung Tâm Mục Vụ, con mới biết rằng: Trên đường đời còn nhiều gập ghềnh và khó đi hơn cả việc băng qua đường ở Sài Gòn, con vẫn còn đó “một điểm tựa vững chắc” và mãi mãi không bao giờ rời xa con, một con người dù âm thầm, lặng lẽ nhưng mạnh mẽ và hy sinh vô vị lợi vì con. Đó là người Ba tuyệt vời của con…
 

Views: 0

Người đăng bài viết

Joe M.D.