Lại thêm một Chúa Nhật của mùa Phục Sinh đến với chúng ta. Nếu nhìn với đôi mắt của một người bình thường, thì, đây là Chúa Nhật đầu tiên của tháng năm. Nhưng, nếu nhìn với đôi mắt con người của lịch sử, thì, đây là Chúa Nhật đầu tiên, sau bốn mươi năm, của một biến cố lịch sử, biến cố 30/04/1975. Nhắc đến điều này để làm gì? Thưa, để nhìn lại lịch sử của Giáo Hội, sau bốn mươi năm.
Với đôi mắt đức tin, Đức Giám Mục GB. Bùi Tuần, trong bài viết tựa đề “Chuyện của hạt lúa gieo vào lòng đất”, đã có lời chia sẻ rằng: “Tôi nhìn Hội Thánh Việt Nam, cách riêng là tại miền Nam, và đặc biệt là tại giáo phận Long Xuyên của tôi. Đúng là có nhiều nhà thờ mới, nhiều giáo điểm mới, nhiều cơ sở mới, nhiều nhân sự mới. Tôi hỏi Chúa xem tôi nên vui hơn cả về yếu tố nào. Chúa trả lời tôi là: Hãy vui vì đã và đang có nhiều hạt lúa được gieo vào lòng đất”.
Là một Ki-tô hữu, mỗi chúng ta, dù ở vai trò nào trong Giáo Hội, cũng đều được mời gọi là một “hạt lúa được gieo vào lòng đất”. Tự nhận mình “cũng phần nào được ơn là một hạt lúa” và với cảm nghiệm của mình, qua bài viết, ĐGM. Bùi Tuần đã “xin nói đôi chút về tôi, như một chứng nhân của ơn gọi là hạt lúa gieo vào lòng đất”.
Ngài đã nói gì về ơn gọi là hạt lúa? Thưa, ngoài việc khiêm tốn và phó thác, ngài nói thêm rằng “Chúa luôn dạy tôi là chính bản thân tôi hãy luôn là hạt lúa tốt”.
Thế nào là hạt lúa tốt? Trả lời cho câu hỏi này, ĐGM Bùi Tuần nói: “Tôi nhớ tới lời Chúa dạy: “Thầy là cây nho, anh em là cành. Ai ở lại trong Thầy và Thầy ở lại trong người ấy, thì người ấy sinh nhiều hoa trái, vì không có Thầy, anh em chẳng làm gì được” (Ga 15, 5).
Với lời Đức Giê-su truyền dạy trên, ĐGM Bùi Tuần chia sẻ tiếp, rằng “tôi hiểu tôi sẽ là hạt lúa tốt, khi tôi kết hiệp mật thiết với Chúa, như cành với cây”.
Hay nói cách khác, một người tin và theo Chúa đích thực, phải là người có một mối liên kết mật thiết với Chúa “như chim liền cánh, như cây liền cành”.
**
“Như chim liền cánh, như cây liền cành”. Vâng, đó cũng chính là giáo huấn được Đức Giêsu truyền dạy cho các môn đệ xưa, qua hình ảnh rất gần gũi với các ông, đó là hình ảnh “cây nho và cành nho”.
Theo Kinh Thánh ghi lại, thì, đó là ngày Thầy và trò đang họp lại mừng lễ Vượt Qua. Lễ Vượt Qua là một ngày lễ của niềm vui, nhưng hôm đó, với các môn đệ, lại là một ngày buồn, buồn vì “có một người trong anh em sẽ nộp Thầy”, buồn vì “Thầy còn ở với anh em một ít lâu nữa thôi”…
Cảm thông nỗi buồn cùng với những âu lo của các môn đệ, Đức Giêsu củng cố niềm tin của các ông bằng một ẩn dụ rất đời thường, ẩn dụ “cây nho”. Hôm đó, trước các môn đệ, Ngài nói: “Thầy là cây nho thật. Và Cha Thầy là người trồng nho”.
Nói tới cây nho, Đức Giê-su muốn cho các ông nhìn thấy một so sánh thực tế, rằng: sự liên kết của nhánh và gốc đem sự sống từ gốc ra các nhánh khác của cây. Đây là một liên kết bền chặt tận gốc rễ, không phải chỉ có bề ngoài. Cũng vậy, giữa các ông và Đức Giê-su, cũng phải có mối liên hệ mật thiết. Sức sống của Đức Giê-su phải tuôn tràn qua cuộc sống của các ông mỗi ngày.
Có thể nói, ẩn dụ “cây nho thật” chính là một bản tình ca, bản tình ca yêu thương mà Đức Giê-su muốn gửi đến cho các môn đệ là những kẻ bước đi theo Ngài.
Có lời lẽ nào yêu thương hơn lời lẽ mời gọi này: “Hãy ở lại trong Thầy như Thầy ở lại trong anh em. Cũng như cành nho không thể tự mình sinh hoa trái, nếu không gắn liền với cây nho, anh em cũng thế, nếu không ở lại trong Thầy”(x.Ga 15, 4).
Đã nhiều lần qua các ẩn dụ, Đức Giêsu nói lên căn tính của Ngài. Nhưng với ẩn dụ hôm nay, ẩn dụ “cây nho thật” Đức Giêsu muốn cho các môn đệ thấy sự “liên kết mật thiết” với Ngài quan trọng dường bao, bởi chỉ những ai “ở lại trong Ngài” thì người đó mới “sinh nhiều hoa trái”, một điều kiện tối thượng để “trở thành môn đệ của Ngài”.
***
Trước một xã hội đang cổ võ cho một lối sống thiên về vật chất, con người như càng ngày càng mất định hướng cho cuộc đời của mình, con người dường như luôn sống trong trạng thái đứng núi này trông núi nọ, mất phương hướng, trầm cảm và cuối cùng là tự tử.
Để không rơi vào thảm cảnh này, không có con đường nào khác ngoài con đường đến với Đức Giê-su bởi vì Ngài chính là: “…đường, là sự thật và là sự sống”, và rằng “Không có Thầy, anh em chẳng làm gì được”.
Chính vì thế, hôm nay, Giáo Hội tiếp tục kêu gọi chúng ta là cành-nho-thụ-tạo hãy liên kết mật thiết với cây-nho-thật cây-nho-tạo-hóa là chính Đức Giê-su.
Bằng cách nào để liên kết với cây-nho-tạo-hóa là chính Ngài? Thưa, đó chính là Thánh Thế và Thánh Kinh.
Thánh Thể một thứ thần lương giúp chúng ta “nên đồng hình đồng dạng với Ngài”. Còn Thánh Kinh ư! Vâng, Thánh Kinh chính là nơi giúp ta nhìn thấy con người thật của Đức Giê-su qua cách sống của Ngài, qua lời nói của Ngài và cuối cùng là qua việc làm của Ngài.
Đồng hình đổng dạng với Đức Giê-su, qua cách sống của Ngài, đó chính là lúc ta “ở lại trong Chúa và Chúa ở lại trong ta”.
Một khi ta “ở lại trong Chúa và Chúa ở lại trong ta”, hãy tin, cành nho của ta “sẽ sinh nhiều hoa trái” và đó … đó chính là hoa trái yêu thương.
Trong phạm vi nhỏ là gia đình, nếu mỗi thành viên trong ngôi nhà đó đều có “hoa trái yêu thương”, có phần chắc, gia đình đó, anh em hòa thuận, láng giềng thân thiết” và cuối cùng, một cuối cùng tuyệt đẹp, đó là “vợ chồng ý hợp tâm đầu”.
“Anh em hòa thuận, láng giềng thân thiết, vợ chồng ý hợp tâm đầu”, Kinh Thánh nói “cả ba đều đẹp lòng Thiên Chúa”. Vâng, một khi sống đẹp lòng Thiên Chúa, hãy tin, chúng ta muốn gì, “anh em cứ xin, anh em sẽ được như ý”. Thế nhưng, điều quan trọng, đó là, hãy tự hỏi, hôm nay, tôi đã “Ở lại trong Thầy?”
petrus.tran
Views: 0