Năm 2003, cách nay sáu năm, tôi nhận được một thư điện tử của người anh em quen biết nhau trên mạng. Anh tha thiết khuyên tôi hãy rước Mình Máu Thánh Chúa mỗi ngày. Thánh Thể Chúa sẽ biến đổi tôi biết yêu thương như Ngài vì Thiên Chúa là Tình Yêu mà Thánh Thể là biểu hiện của Tình Yêu cao vời và vô biên ấy.
Quả thật, trước đó, tôi còn có quá nhiều những lo toan đời thường. Rất bận bịu với những chăm bẵm cho cái thân xác yếu hèn của tôi. Bệnh tật khiến tôi phải đương đầu trong chán nản vô vọng. Cuộc sống thiếu thốn cứ như nhào nặn tôi không còn biết đâu là lối ra. Nó như bó tôi vào một cuộc sống lãng tử, nay đây mai đó tựa như một lữ khách “vagabond” chính hiệu. Quả là một thứ “bốn không”: không nhà cửa, không vốn liếng, không sức khỏe và không nghề nghiệp. Trước những khó khăn chồng chất như trên, lời nhắn nhủ tin yêu của anh bạn tốt bụng này hầu như không có ảnh hưởng gì với tôi cả. Chính lúc đó, cuộc sống bon chen, trầy trụa, cuộc sống hiện thực vật chất làm sao có thể giúp tôi cảm nghiệm được Thiên Chúa là Tình Yêu được.
Rồi như có một Đấng Bảo Trợ vô hình nào đó đã mời gọi tôi bước vào đời sống cầu nguyện. Đời sống cầu nguyện này không phải là nói mà là lắng nghe trong thinh lặng Lời Chúa nơi những trang Tin Mừng do một vài anh em nhiệt tình trợ giúp. Những nhân chứng thầm lặng đó đã giúp tôi tìm gặp Đức Kitô qua Lời Hằng Sống của Ngài.
Cứ thế, dần dà với thời gian kiên trì trong chuyên cần, tôi đã ghiền đọc, suy niệm và cầu nguyện Lời Chúa đến nỗi tôi đã không bỏ một ngày nào “nói với Chúa” đồng thời “chiêm ngắm Chúa” nơi Nhà Tạm. Và rồi những lo toan trên đã tan biến dần, mất dần. Tôi đã lắng nghe được Lời Chúa trong Tin Mừng Gioan. Ngài đã mặc khải:
“Thầy còn nhiều điều phải nói với anh em.
Nhưng bây giờ, anh em không có sức chịu nổi.
Khi nào Thần Khí sự thật đến,
Người sẽ dẫn anh em tới sự thật toàn vẹn.” (Ga 16, 12-13a)
Quả thật, một khi quá lo lắng đến sự thế gian thì làm sao tôi có thể cảm nghiệm được Lời Sự Sống. Chính sau một thời gian dài miệt mài chuyên cần cầu nguyện mà tôi đã nhận ra được điều Chúa Giêsu mặc khải về Thiên Chúa Ba Ngôi. Đúng như thánh Phaolô đã dậy dỗ:
“Vậy ai trong loài người biết được những gì nơi con người, nếu không phải là thần trí của con người trong con người? Cũng thế, không ai biết được những gì nơi Thiên Chúa, nếu không phải là Thần Khí của Thiên Chúa. Phần chúng ta, chúng ta đã không lãnh nhận thần trí của thế gian, nhưng là Thần Khí phát xuất từ Thiên Chúa, để nhận biết những ân huệ Thiên Chúa đã ban cho chúng ta.” ( 1Cr 2, 11-12)
Thần Khi phát xuất từ Thiên Chúa đến được với con người, khi người đó mở lòng ra để cho Lời Chúa làm chủ cuộc đời của mình, vì Chúa Giêsu đã khẳng định:
“Vậy anh em hãy đi và làm cho muôn dân trở thành môn đệ, làm phép rửa cho họ nhân danh Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần, dậy bảo họ tuân giữ mọi điều Thầy đã truyền cho anh em” (Mt 28, 19-20).
Đến nay, tôi xác tín rằng nếu không được Thần Khí Lời Chúa dẫn dắt, nếu không để cho Thiên Chúa Ba Ngôi làm chủ tâm lòng của mình, nhận chìm trong Thánh Thể của Ngài, thì tôi chẳng thể nào hiểu được cuộc sống của Thiên Chúa là Tình Yêu, vì qua mặc khải của Chúa Giêsu, tôi đã cảm nghiệm được Chúa Cha yêu thương Con Một của Người là Ngôi Hai và Người đã trao phó tất cả mọi sự trong tay Chúa Con. Chúa Cha đã tự hiến bởi Chúa Giêsu đã nhấn mạnh:
“Mọi sự Chúa Cha có đều là của Thầy.” (Ga 16, 15)
Và rồi đến lượt Chúa Con, như Đức Giêsu đã nói:
“Nhưng chuyện đó xẩy ra là để cho thế gian biết rằng
Thầy yêu mến Chúa Cha
và làm đúng như Chúa Cha đã truyền cho Thầy.” (Ga 14, 31)
Như vậy, cuộc sống của Thiên Chúa là sự hiệp thông Tình Mến. Nghĩa là Thiên Chùa không bao giờ nhìn mình, bởi cái nhìn của Ngài, chính là một Ngôi Vị, chính là Chúa Cha nhìn về Chúa Con, chính Chúa Con nhìn về Chúa Cha. Và Tình Yêu của Ngài không bao giờ gặp lại mình mà đó là sự khát vọng của Chúa Cha và Chúa Con hướng về Chúa Thánh Thần; vốn lại đến phiên mình, Chúa Thánh Thần khát vọng thiết tha hướng về Chúa Cha và Chúa Con đến nỗi Thiên Chúa chúng ta là Thiên Chúa luôn tước bỏ mình. Một Thiên Chúa không tự chiêm ngắm. Điều này, Chúa Giêsu một lần nữa mặc khải rõ ràng về Chúa Thánh Thần:
“Người sẽ không tự mình nói điều gì,
Nhưng tất cả những gì Người nghe,
Người sẽ nói lại
và loan báo cho anh em biết
những điều sẽ xẩy đến. “ (Ga 16, 13b)
Nghĩ rồi chiêm ngắm tới đây, tôi nghe được lời thì thầm của thánh Phaolô:
“Có nhiều đặc sủng khác nhau, nhưng chỉ có một Thần Khí. Có nhiều việc phục vụ khác nhau, nhưng chỉ có một Thiên Chúa. Có nhiều hoạt động khác nhau, nhưng vẫn chỉ có một Thiên Chúa làm mọi sự trong mọi người. Thần Khí tỏ mình ra nơi mỗi người một cách là vì ích chung.” (1Cr 12, 4-7)
Chính nhờ Thần Khí Lời Chúa đã dẫn tôi đến cảm nghiệm về Thiên Chúa là Tình Yêu và từ Thiên Chúa Ba Ngôi Tình Yêu mà tôi đã khao khát đón nhận Thánh Thể. Mầu Nhiệm Thánh Thể chính là biểu hiện của Tình Yêu Vô Biên Ấy. Đồng thời, tôi cũng nhận ra những ân huệ của Chúa đã ban cho tôi. Một khi đã cảm nếm được Tình Yêu Thánh Thể kì diệu thì Chúa Giêsu Thánh Thể đã chữa lành biết bao nhiêu những bệnh hoạn trong cơ thể đã hao mòn của tôi. Điều lớn lao hơn cả là, nhờ Mình Máu Thánh Chúa mà tôi đã biết cho đi “cái tôi” ích kỷ của mình để nhìn ra người anh em khác là chính Chúa vậy.
Trong Thánh Lễ, trước khi truyền phép, vị chủ lễ luôn luôn nài xin Thánh Thần Chúa ngự xuống và thanh hiến của lễ là tấm bánh nhỏ bé cùng với giọt rượu nho để trở nên Mình và Máu Chúa Giêsu. Đây cũng là sự lập lại lời mặc khải của Chúa Giêsu:
“Thầy đã được trao toàn quyền trên trời dưới đất… Và đây, Thầy ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế” (28, 18.20).
Để cảm tạ, chúc tụng Thiên Chúa Ba Ngôi là Tình Yêu, tôi tha thiết dâng lên Chúa lời nguyện ngắn của thánh Phaolô:
“Cầu chúc toàn thể anh em được đầy tràn ân sủng của Chúa Giêsu Kitô, đầy tình thương của Thiên Chúa và ơn thông hiệp của Chúa Thánh Thần. Amen.”
Lễ Chúa Ba Ngôi, ngày 07/06/2009
Phêrô Vũ văn Quí CVK64
Email: peterquivu@gmail.com
Views: 0