Tình cờ gặp lại người quen, tôi hỏi: bạn có hay về thăm cha mẹ không? Người ấy nói: chẳng có thời gian để về! Nhiều khi muốn về nhưng lại chẳng có điều kiện nên cũng đành nhớ nhung từ xa!
Có lẽ trong cuộc đời vì tất bật mưu sinh với miếng cơm manh áo, với danh vọng quyền lực mà ta đã lãng quên người thân. Đôi khi giật mình vì mải miết làm ăn mà ta đã bỏ rơi gia đình, bạn bè và người thân.
Xã hội hôm nay là xã hội của công việc, khiến ai cũng bận rộn, ai cũng tất bật ngược xuôi nên dường như chẳng còn thời giờ ngó đến nhau, thăm nom nhau và cũng chẳng mấy ai quan tâm giúp đỡ nhau. Hàng xóm láng giềng nhiều nơi chẳng biết tên nhau. Cùng chung cư cũng xa cách nhau. Con cái chẳng mấy khi về thăm cha mẹ. Anh em có còn mấy ai đùm bọc và giúp đỡ nhau?
Xã hội hôm nay tình liên đới đã mai một. Cuộc sống chia sẻ ngọt bùi với nhau đang đi vào cổ tích. Giả sử có một phiên tòa xét xử vì tội sống thiếu tình liên đới có lẽ người người sẽ bị phạt, nhà nhà sẽ bị vạ như câu chuyện đã kể.
Chuyện kể rằng: Vào giữa thời kỳ Đại suy thoái ở Mỹ, tại một nơi nghèo nhất trong thành phố New York, có diễn ra vụ xét xử một phụ nữ ăn trộm bánh mì vì đói.
Quan tòa hỏi:
-Bị cáo, có đúng là bà đã ăn trộm bánh mì không?.
Người phụ nữ cúi đầu và lúng túng trả lời:
-Đúng vậy! Thưa quan tòa, tôi thực sự đã ăn trộm bánh mì!.
Quan tòa lại hỏi:
-Động cơ ăn trộm bánh mì của bà là gì? Có phải vì đói khát không?
-Đúng ạ! Người phụ nữ ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn vị thẩm phán và nói: “Đúng là tôi đói. Con rể đã bỏ rơi gia đình, con gái tôi thì bị bệnh, còn 2 đứa cháu nhỏ đang chết đói. Chúng đã mấy ngày hôm nay không được ăn rồi. Tôi không thể trơ mắt nhìn chúng chết đói được, chúng vẫn còn quá nhỏ!”.
Vị thẩm phán thở dài, nhìn về phía người phụ nữ và nói:
-Bị cáo, tôi phải làm việc theo lẽ công bằng, chấp hành theo pháp luật. Bà phải nộp phạt 10 đô la.
Sau đó ông nói lớn:
-Đây là 10 đô la mà tôi sẽ trả cho án phạt này. Ngoài ra tôi phạt mỗi người trong phòng xét xử này 50 cent, đó là số tiền phạt cho sự thờ ơ của chúng ta khi ở cùng khu phố mà lại để cho một người phụ nữ phải đi ăn trộm bánh mì về nuôi cháu.
Ngày hôm sau, tờ báo thành phố New York đưa tin đã có 47,5 đô la được gửi đến cho người phụ nữ khốn khó kia.
Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta phải sống tình liên đới với tha nhân, không chỉ vì có chung một Cha trên trời nên “tứ hải giai huynh đệ”, mà còn vì con người là “hình ảnh Thiên Chúa”. Chính Chúa đã tự đồng hoá mình với những mảnh đời bất hạnh lầm than. Chúa mời gọi chúng ta: ai tiếp rước họ là tiếp rước chính Chúa. Ai giúp đỡ họ là giúp đỡ chính Chúa. Ngược lại, Chúa cũng sẽ luận phạt vì chúng ta đã từng khước từ thi ân cho những con người cùng khổ đó.
Thực vậy, trong ngày phán xét, Chúa không hỏi về bằng cấp của chúng ta cao hay thấp. Chúa không xét duyệt chúng ta dựa trên địa vị trần thế. Chúa phán xét theo tinh thần bác ái mà chúng ta đã dành cho tha nhân. Công hay tội tuỳ thuộc vào lòng bác ái chúng ta có hay không trong những lời nói và việc làm của mình? Chúa đã từng chê trách thái độ vô cảm của những biệt phái, và của những thầy tư tế khi để mặc người bị nạn trên đường đến Giê-ri-cô. Chúa cũng từng dùng dụ ngôn để răn dạy thái độ dửng dưng trước bất hạnh của đồng loại qua dụ ngôn “người phú hộ và Lagiaro”. Chúa cũng sẽ luận tội nếu chúng ta cũng thiếu trách nhiệm và sống thiếu tình liên đới qua đời sống yêu thương và phục vụ tha nhân.
Chúa Giêsu là Vua, nhưng Ngài đã cúi mình phục vụ tha nhân. Ngài tự hoà nhập với con người. Ngài đồng hành với con người. Ngài chia sẻ phận người nổi trôi với con người. Ngài đã đến để phục vụ và hiến mạng sống vì hạnh phúc tha nhân. Ngài còn mời gọi chúng ta “ai muốn làm lớn hãy cúi mình phục vụ anh em”.
Xin Chúa giúp chúng ta luôn biết sống cao đẹp cho dẫu có thiệt thòi vì đi ngược lại với lối sống của thế gian. Xin cho chúng ta luôn can đảm làm chứng cho tình yêu bất diệt của Chúa là dám “thí mạng sống mình vì người mình yêu” và biết yêu thương tha nhân như chính mình. Amen
Lm. Jos Tạ duy Tuyền
Views: 0