Biết mỉm cười trong cuộc sống, chúng ta sẽ hiểu thế nào là hạnh phúc, là ý nghĩa cuộc đời, là đời đáng sống. Cười là một nghệ thuật sống:
-Cười, là để học biết chấp-nhận hình-thái ân-huệ của cuộc sống khó có thể kiểm soát;
-Cười, là ý-nghĩa thần-học của việc mất đi hiểu-biết chính con người mình;
-Cười, là mỗi ngày sống dấu-chỉ của sự đồng-thuận cuối cùng và mãi mãi với thực tại;
-Diễu cợt – nực cười, là điều để ta cười vào đó, cho bõ sống;
-Chỉ những ai làm thế mới là người không áp-đặt mọi thứ vào chính con người mình;
-Cười, là để sống thân-thiện với mọi thứ;
-Cười là niềm cảm-thông bí-nhiệm với mỗi thứ và mọi thứ trong đời;
-Đứng ở trước những người biết cười như thế, ai cũng có dịp để đổi thay để ăn nói;
-Chỉ những ai đã yêu và từng biết yêu mới cảm-thông được như thế;
-Cười, khiến cho con người biết trở thành người đáng yêu;
-Cười, là cung-cách của những người không lo-lắng nhiều về phẩm-cách của mình;
-Cười, là cách gom mọi sự và mọi người vào với nhau để không còn mất nhau trong đời;
-Cười, khiến ta có thể bị người đời coi là hời-hợt, sống ngoài mặt; nhưng cười, ít ra cũng làm bớt đi những gì tầm-thường, vào mỗi ngày;
-Cười trong sống đời hằng ngày cảnh-báo để mình sống tốt -lànhvới thực-tế ở đời;
-Cười, giúp tiến về phía trước với sự đồng-thuận vĩnh viễn và có uy-lực về mọi mặt, qua đó người được cứu sẽ nói lời Amen với tất cả những gì mình từng làm;
-Cười, là một phần của nghệ-thuật góp mặt vào mọi sự;
-Biết cười thực-sự và cười vang dội là lối sống khiến người người lướt vượt được mọi sự; và là loại-hình sống cuốn trôi nước mắt đi và đem chuyện vui vào với con người, dù đang gay gắt/nóng giận. Cười, còn phản-ánh rằng: con người không còn nghi ngờ những gì mang tính trẻ con hoặc thuộc về con trẻ nữa. (x. Karl Rahner, The Content of Faith, Crossroad 1994, tr. 148-153)
Cười như thế, mới hiểu được ý-nghĩa cuộc sống có Chúa vẫn biết cười vào mọi chuyện. Cười rồi, ta lại về với giòng thơ có khúc đoạn mang dáng vẻ buồn cười, rất đáng cười, mà rằng:
“Dĩ vãng dầm mưa lén bước về,
Áo trùng, mây toả, mặt sầu che.
Run tay ấp nửa bàn chân lạnh lạnh,
Thương những con đường mưa cuốn đi.”
(Đinh Hùng – Chớp Bể Mưa Nguồn)
Thương những con đường mưa cuốn đi. Cuốn cả hạt giống tốt tươi lẫn nụ cười, nên mới thế. Thương, là thương cả những người chưa thấm nhuần Lời Vàng Chúa dạy nơi dụ-ngôn “người gieo giống” còn ở mãi trong đầu người hiểu biết Nước Trời sống mãi nơi con người. Suốt mọi thời.
Lm Kevin O’Shea CSsR
Mai Tá lược dịch.
Views: 0