Thoạt nghe đến cụm từ “Nước Mắt Trong Nail,” người bên ngoài giới Nail nghe hơi chói tai, hơi xa lạ. Những người hụp lặng trong ngành Nail, lắm khi cứ lầm tưởng rằng ấy chỉ là chuyện đời thường, chuyện sáng vác giỏ đi khi mặt trời vừa thức giấc, tối lại mò về nhà khi trời đã ngủ say một giấc, kéo dài gần trọn 7 ngày trong tuần, năm nầy qua năm kia.
Nhiều chuyện oan thiêng của kiếp Nail đã dường như nhận chìm những rung cảm tự nhiên, những thoáng nhìn mang tích chất lương tâm con người bởi nhu cầu sống còn, hay quyền lợi vật chất, đã và đang làm chai đi những giây tơ nhân ái, làm cho con người hoá đồng trong vô cảm.
Thỉnh thoảng, người ta bắt gặp những trái tim con người, mềm mỏng, thiết tha, chan hoà lòng nhân ái, không phải của giới cung ứng dịch vụ Nail, nhưng của chính những người mang đồng tiền đến tiệm Nail để móng tay được cắt, móng chân được dũa, đôi cánh tay được vút thoa, đôi bàn chân được nắn bóp vỗ về. Họ mới đích thật những người đã nuôi sống kỹ nghệ Nail, họ mới chính là những người chủ không có tên trong giấy tờ sở hữu của tiệm.
Họ đến, họ đi, họ đến, họ đi, năm năm, tháng tháng, lắm khi đến hơi thở cuối cùng; họ là những người khách mãi mãi gắn liền với tiệm Nail và thợ Nail, như một phần tử trong đời sống không thể thiếu của họ. Nhiều người khi nằm xuống, con cháu họ đã gọi báo cho những thợ Nail, tiệm Nail như một lời chia tay, vĩnh biệt, đã song hành với người thân của họ, người quá cố, với những sinh hoạt của đời sống đáng nhớ.
Kiếp làm Nail, chủ cũng như thợ, là nhân chứng hay là thành phần của những mãnh đời lắm khi không đáng nhắc nhớ, nhưng cũng có những chuyện mủi lòng không thể quên. Những chuyện lắm khi không mấy ai có thể kết thành lời, viết thành văn, hay thực hiện những đọan video cho nhau xem, vì có những chuyện xảy ra quá bất ngờ, quá đột nhiên, không bình thường, chẳng ai ngờ, thành ra chỉ toàn thấy những chuyện bất ưng tung tràn lan ra trên mạng, YouTube and bất cứ những phương tiện truyền thông hiện đại nào khác.
Trong hằng hà sa số những chuyện đáng nhắc nhau nghe, đáng ghi nhớ mãi trong lòng, đáng tô đậm trong tâm thức của những ai đã từng chứng kiến, đã từng là nhân chứng, hay đã từng nghe đến, chuyện “Nước Mắt Trong Nail,” chuyện thật, chuyện không hề thêu dệt vì bất cứ những dụng ý nào khác, đã xảy ra tại tiệm Solar Nails & Spa, Indianapolis:
Trời hôm ấy nóng, nóng lạ thường, làm người người dân địa phương ngạc nhiên về một ngày thứ Bảy trong cuối tháng Sáu. Một người đàn bà trạc tuổi trung lưu, ăn mặc đơn sơ, bước chầm chậm vào tiệm, hai tay ôm chặt cách tay của hai ông bà già, trạc tuổi 80, 90, yếu ớt, lê thê chân bước.
Sau khi cả ba người cùng ngồi vào ghế bồn làm chân, người đàn bà trung niên ngồi giửa, ông cụ già ngôi bên phải và bà cụ già ngồi bên trái của bà ta. Thỉnh thoảng, ông cụ thều thào: “Mẹ con đâu rồi?” ông lặp đi lặp lại hai ba lần. Người đàn bà đáp: “Ba ơi, Mẹ đây, Mẹ đang ngồi bên cạnh con đây.” Cứ cách vài phút, ông cụ cứ vậy lặp lại câu hỏi, “Mẹ con đâu rồi?” Người đàn bà nắm lấy bàn tay bên trái của cụ ông và nắm lấy bàn tay phải của cụ bà để bàn tay cụ ông được sờ vào bày tay cụ bà; người đàn bà vừa nắm chặt hai bàn tay của cụ ông và cụ bà, “Ba ơi, Mẹ đây, tay Mẹ đây,” vừa nói, bà vừa quay qua cụ ông và theo dõi phản ứng của cụ.
Tôi thấy cử chỉ ân cần và kiên nhẫn của người đàn bà, cảm kích, liền tiến lại gần, hỏi han, mới biết được cụ ông trước đây là một luật sư, nhưng tuổi già, sức yếu, đã làm trí nhớ của ông hao mòn, nên thường xuyên hỏi, nhắc đến cụ bà. Trong khi cả ba người đang được thợ lo chănn sóc móng chân, móng tay, một người đàn bà khác ngồi đối diện đến quày trả tiền và hỏi: “Ở đây có bán gift card không?” cô thư ký đáp: “Thưa có,” và lấy trong tủ ra một thẻ gift card bằng nhựa đưa cho bà. Bà hỏi, “Cô có loại gift card nào mà tôi có thể viết lên được không?” Cô thư ký đáp: “Thưa bà không.” Bà hỏi tiếp, “Vậy cô cho tôi mượn cây bút và cho tôi một mảnh giấy.”
Bà lấy bút giấy qua chiếc bàn đối diện, rồi trở lại, bà mua một gift card một trăm đô ($100.00). Bà nhờ cô thư ký mang tờ giấy bà vừa viết và gift card đến trao tận tay người đàn bà đang ngồi giữa hai ba mẹ già.
Cầm trong tay mảnh giấy, từng ngón tay của bà dần dần di động, rồi run lên. Khuôn mặt bà bổng dưng đổi sắc, từ trong khoé mắt, hai giòng lệ lăn dài xuống đôi má. Bà nghẹn ngào, lấy tay lau nước mắt, mặt bà ửng đỏ. Tôi đứng lặng yên, không ngăn nổi xúc động, mắt tôi ướt. Nhìn qua cô thư ký, nước mắt cô ta cũng đã làm ước cả đôi má. Tôi bước đi, trả lại cho bà khoảng trống riêng tư. Khi mọi dịch vụ móng xong, tôi ghé lại nói với người đàn bà, “Bà ơi, bà có thể chia sẻ với tôi người phụ nữ kia đã viết cho bà những gì?”
Bà trao cho tôi tấm thư, tôi đọc: “Chị mến, ngồi nhìn thấy chị, ân cần lo cho ba mẹ già, lòng tôi thổn thức. Chị là người con hiếu thảo, người phụ nữ tuyệt vời, nhắc nhớ tôi, người con gái cũng đã chăm lo cho ba mẹ tôi trước đây, các ngài đã yên nghỉ bảy (7) năm về trước. Quả thật, ba mẹ chị thật diễm phúc có một người con hiếu thảo như chị. Chúc chị bình an!”
Đọc đến đây, người tôi nóng rang lên, nước mắt tôi lại giàn giụa khi nào chẳng hay. Những giòng ngắn ngủi ấy, dường như không những chỉ viết cho người đàn bà trước mặt tôi, nhưng như đã viết cho chính tôi vậy. Vì chính tôi, cũng đã lo chăm sóc cho mẹ già nhiều năm liệt lào trên giường bệnh, Mẹ cũng mất trí nhớ; và Mẹ vừa mới mất năm rồi. Nỗi nhớ nhung Mẹ vẫn còn bao la và triền miên trong trái tim tôi.
Tôi ôm cánh tay ông cụ, dìu ông ra khỏi ghế và đưa ông bước chầm chậm ra khỏi tiệm; mở cửa, đỡ ông cụ ngồi an toàn nơi ghế sau của xe, đóng cửa và lui lại phía sau để xe lùi bánh. Tôi đứng nhìn chiếc xe đưa hai ông bà cụ chạy ra khỏi khu shopping, rồi dần dần khuất xa cuối đường.
Tôi đứng lặng yên, nắng nóng, gió nhẹ thoáng xoa vào mặt, nghĩ miên mang về người đàn bà hiếu thảo, nghĩ về mình, nghĩ về Mẹ, lòng lâng lâng, lâng lâng.
Rồi từ đó, tôi tìm thấy nơi tiệm Nail, không phải chỉ là nơi mưu sinh, kiếm tiền, nhưng cũng chính là nơi con người tìm thấy con người bày tỏ trái tim của mình qua lòng rộng rãi, nhân ái, đầy tình người. Tôi tìm thấy rất nhiều niềm vui và ngay cả những muộn phiền của khách trang trải trong những phút giây ngồi nơi bàn làm móng tay, hay nơi ghế làm móng chân, hay cả những lúc khách ngồi lặng yên, bất động, nhắm mắt như đang suy tư, đang thả hồn về chốn xa xăm nào. Tôi cảm nghiệm, tiệm Nail không còn là của mình, của riêng ai, nhưng kho trời chung của mọi người, mọi giới, mọi thế hệ, không phân biệt tuổi tác, địa vị hay giới tính. Tiệm Nail đã cho mọi người trong giới Nail một món quà, một cơ hội tiếp cận với con người trong một cung cách hết sức thâm tình, thân mật, mà lắm khi không cần ngôn ngữ, chỉ qua kỹ năng chuyên môn và tấm lòng chân tình thiết tha phục vụ, từng khách hàng có thể đọc được rất nhiều, cảm nhận rất nhiều khi ngôn ngữ phải nhường ngôi cho rung cảm của nội tâm và tiềm thức.
Nước Mắt trong Nail không phải là một sự kiện, một câu chuyện hiếm hoi nơi tiệm Nail, đây chỉ là những gì người viết đã chứng kiến, đã cảm nghiệm và chất thêm lên hành trang sống, một thoáng suy tư, một khoảnh khắc chiêm niệm về huyền nhiệm của kiếp người, người Việt sống tha hương . ..
BND
Views: 0