Uncategorized

Con chiên giữa sói rừng

Trong cuốn Through the Valley of the Kwai River (Ngang Qua Thung Lũng Sông Kwai), tác giả Ernest Gordon thuật lại một câu chuyện có thật, xảy ra tại một trại tù binh Nhật dọc bờ sông Kwai trong thế chiến II. Nhiều người trong chúng ta đã nghe nói về trại này trong cuốn phim Bridge Over the River Kwai (Cầu Sông Kwai). Nơi đây 12 ngàn tù binh đã chết vì bệnh tật và bị đối xử tàn tệ khi họ phải xây một tuyến đường xe lửa.

Trong cuốn Through the Valley of the Kwai River (Ngang Qua Thung Lũng Sông Kwai), tác giả Ernest Gordon thuật lại một câu chuyện có thật, xảy ra tại một trại tù binh Nhật dọc bờ sông Kwai trong thế chiến II. Nhiều người trong chúng ta đã nghe nói về trại này trong cuốn phim Bridge Over the River Kwai (Cầu Sông Kwai). Nơi đây 12 ngàn tù binh đã chết vì bệnh tật và bị đối xử tàn tệ khi họ phải xây một tuyến đường xe lửa.

Đàn ông bị cưỡng bức lao động dưới cái nóng đôi khi lên đến 120 độ F (khoảng 49 độ C). Đầu trần, chân đất, họ vác từng thúng đá trên vai để xây cho xong toàn bộ tuyến đường. Họ chỉ mặc mỗi manh áo rách và nằm ngủ trên mặt đất không chăn chiếu.

Nhưng kẻ thù khủng khiếp nhất đối với họ không phải là lính Nhật hay cuộc sống gian khổ mà lại là chính họ. Theo lời kể của Gordon, vì quá sợ lính Nhật, nên các tù binh đã bị mắc chứng hoang tưởng. Họ lấy luật rừng cư xử với nhau. Họ trộm cắp của nhau, nghi ngờ nhau và chỉ điểm lẫn nhau. Bọn canh gác cười nhạo khi thấy những người lính da trắng từng kiêu hãnh biết bao giờ đây đang tiêu diệt lẫn nhau.

Thế rồi một điều khó tin đã xảy ra. Hai tù nhân nọ chia nhóm học hỏi Kinh Thánh cho các tù nhân khác. Qua việc học hỏi này, dần dà các tù nhân khám phá ra Chúa Giêsu là một người đang sống giữa họ.

Hơn nữa, họ còn khám phá được rằng Chúa Giêsu hiểu rõ hoàn cảnh của họ. Người cũng không có chỗ gối đầu vào bên đêm. Người cũng đói khát, trơ trụi. Người cũng bị phản bội, cũng nếm roi đòn trên lưng. Tất cả những gì về Chúa Giêsu–Người là gì, Người nói gì, Người làm gì–bắt đầu có ý nghĩa và trở nên sống động. Các tù nhân không còn cho rằng họ là nạn nhân của một tấn bi kịch độc ác nào đó. Họ không còn chỉ điểm. Họ không còn tiêu diệt lẫn nhau nữa. Sự thay đổi tâm hồn của họ được tỏ lộ không đâu rõ rệt cho bằng trong lời cầu nguyện.

Họ bắt đầu cầu nguyện cho nhau nhiều hơn cho chính mình. Và nếu có cầu xin cho chính họ, thì họ chẳng xin cho được điều gì. Mà xin cho sức mạnh mới mẻ trong tâm hồn của họ được bộc lộ. Dần dà, cả trại đã được biến đổi, đến nỗi không phải chỉ đám lính Nhật mà cả các tù binh cũng phải ngạc nhiên. Một đêm nọ, sau khi gặp gỡ với nhóm học hỏi Kinh Thánh xong, Gordon khập khiễng bước về trại của mình. Đang lúc lần mò trong bóng đêm, ông bỗng nghe có tiếng nhiều người ca hát, có người dùng mảnh gỗ để gõ nhịp vào lon thiếc. Tiếng ca hát và tiếng gõ nhịp làm cho bóng đêm trở nên sống động. (Lm Mark Link, S.J. Sự biến đổi kỳ diệu)

Giữa địa ngục trần gian đoạ đầy, các tù nhân đã hạnh phúc tìm được sự bình an của Chúa qua Kinh Thánh, Lời Chúa và hồng ân Lòng Thương Xót. "Thầy để lại bình an cho các con; chính bình an của Thầy mà Thầy ban cho các con"(Ga 14, 27).  Trong Tin Mừng Chúa nhật hôm nay, thánh sử Luca thuật lại Đức Giêsu sai các môn đệ đi rao giảng Tin Mừng cho muôn dân, với hành trang bất khả ly thân là cầu nguyện, chiến đấu, phó thác và bình an.

Cầu nguyện

"Lúa chín đầy đồng mà thợ gặt thì ít; vậy các con hãy xin chủ ruộng sai thợ đến gặt lúa của Người.” Hành trang quan trọng, thiết thực và và thiết yếu nhất của Tông đồ chính là cầu nguyện, để có thể can đảm, vững bền, mạnh mẽ chiến đấu với sự dữ, những thách đố, những gian truân trên đường rao giảng Tin Mừng. Vì cầu nguyện kết hiệp mật thiết với Thiên Chúa, nguồn mạch dồi dào sức sống.

Không cầu nguyện, không chạy đến Thiên Chúa phù trợ, mà kiêu căng, tự đắc, tự phụ, cậy vào sức mình, thì không sớm thì chầy sứ vụ rao giảng sẽ hoàn toàn thất bại trước các mưu ma chước quỷ.  “Ai ở trong Thầy và Thầy ở lại trong người ấy, thì người ấy sinh nhiều hoa trái, vì không có Thầy, anh em chẳng làm gì được.”(Ga 15, 5)

Chiến đấu

Đức Giêsu phán cùng các môn đệ: “Các con hãy đi. Này Ta sai các con như con chiên ở giữa sói rừng.”Người không che giấu những khó khăn, thách thức, nguy hiểm đang rình rập, đón chờ, để các ông không bị bất ngờ, cần thấu đáo tình thế ngặt nghèo, đau khổ, trước khi quyết định thực hiện sứ vụ, như Người đã từng trải.

Cả cuộc đời Người đã liên tục chiến đấu với bản năng, với ham muốn, dục vọng, với cám dỗ háo danh, từ trước khi đi rao giảng, cho đến tận trên thập giá. Người chịu đói khát trong hoang mạc, chịu các tư tế, luật sĩ, Biệt phái hăm doạ, khước từ, xua đuổi, chịu khổ nạn và cuối cùng chịu chết nhục nhã trên núi Sọ, vâng theo Thánh Ý Thiên Chúa Cha, để cứu chuộc nhân loại khỏi sự chết.

Tiếp bước theo Người đi rao giảng, thánh Phaolô cũng phải miệt mài chiến đấu không ngừng. “Chính vì mục đích rao giảng ấy, mà tôi phải chiến đấu, nhờ sức lực của Người hoạt động mạnh mẽ trong tôi.” (Cl 1, 29)

Phó thác

Ngoài cầu nguyện, chiến đấu, hành trang khác không phải tiền bạc, áo quần, vật dụng cá nhân, mà chính là lòng phó thác vào Chúa Quan Phòng. Đức Giêsu luôn kêu gọi ai muốn theo Người, hãy từ bỏ mình, trở nên khiêm hạ, từ tốn, nhẫn nại, thầm lặng. Không dựa vào bản thân với tài năng, trí lực, sức lực, năng lực để hoạt động, không kiêu căng, hãnh tiến, cũng chẳng tự cao tự đại khi dấn thân rao giảng, mà chỉ hoàn toàn phó thác, trông cậy vào Chúa mà thôi. “Các con đừng mang theo túi tiền, bao bị, giầy dép, và đừng chào hỏi ai dọc đường.” Luôn tận tâm tận lực, luôn ưu tiên cho sứ vụ, bỏ qua những lề lối nghi thức rườm rà, phức tạp, làm chậm trễ hay vướng víu trên đường hành đạo.

Thánh Phaolô cũng đã xác nhận lại mục đích Đi Gieo không phải tìm kiếm tiền của, mà nhiệm vụ là tìm đưa các chiên về một đàn duy nhất. “Tôi sẽ không phiền luỵ anh em đâu, bởi vì điều tôi tìm kiếm không phải là của cải của anh em, mà là chính anh em.” (2Cr 12, 14)
  
Bình an

Người Tông đồ có một món quà tuyệt hảo đễ trao tặng cho tha nhân chính là bình an. “Vào nhà nào, trước tiên các con hãy nói: 'Bình an cho nhà này.” Thắm thiết giao hoà với Thiên Chúa, yêu thương tha nhân và sống hài hoà với vạn vật, người Tông đồ mới được Chúa thương ban bình an, từ nội tâm ra đến bên ngoài.

Bởi vì bình an là một thuộc tính nổi bật của Nước Trời. “Nước Thiên Chúa là sự công chính, bình an và hoan lạc trong Thánh Thần. Ai phục vụ Đức Kitô như thế, thì đẹp lòng Thiên Chúa và được người ta quý trọng. Vậy chúng ta hãy theo đuổi những gì đem lại bình an và những gì xây dựng cho nhau. (Rm 14, 17-19)

Yêu mến Chúa chính là từ bỏ sự dữ, tội lỗi, từ bỏ mình, khước từ thế gian, chân thành đón nhận Chúa làm gia nghiệp cuộc đời, đồng thời kết hiệp mật thiết với Chúa trong bình an thanh thoát. “Thiên Chúa là tình yêu. Ai ở lại trong tình yêu thì ở lại trong Thiên Chúa và Thiên Chúa ở trong người ấy.” (1Ga 4, 16) Đồng thời “Thiên Chúa là nguồn bình an.”( Rm 16, 20).

Để long trọng tiếp đón Chúa, người Tông đồ luôn dấn thân vác thập giá theo chân Người. Đó là chứng tích hùng hồn và vẻ vang của người Kitô hữu. "Tôi chẳng hãnh diện về điều gì, ngoài thập giá Ðức Giêsu Kitô." (Gl 6, 14)

“Thứ nhất cầu nguyện, thứ hai hy sinh, thứ ba mới đến hoạt động.” (Đường Hy Vọng, số 119)

Lạy Chúa Giêsu, xin thức tỉnh chúng con thoát khỏi chính bản thân nặng nề, tham, sân, si, khỏi cám dỗ thiên la địa võng, khỏi thế gian hào nhoáng ảo ảnh, để chúng con được tự do đi theo Chúa đi gieo Tin Mừng, chỉ mang theo hành trang cầu nguyện, chiến đấu, phó thác và bình an mà thôi.

Khấn xin Mẹ cầu bầu, cứu giúp chúng con khỏi mọi sự ngăn cản chúng con đi theo Chúa, thành tâm noi gương Mẹ suốt đời đồng hành với Con Mẹ. Amen.

AM. Trần Bình An

Views: 0

Người đăng bài viết

Joe M.D.