Một ngày nọ, một gia đình quý tộc giàu có nước Anh đã đưa con về miền quê nghỉ mát. Trong khi nô đùa cùng gia đình, tai nạn đã bất ngờ xảy ra khi cậu con trai nhỏ của họ đã sa chân ngã xuống một dòng sông. Tất cả tưởng chừng như vô vọng, không còn phương cách nào cứu sống cậu bé không biết bơi. Thế rồi, từ xa, nghe tiếng kêu thất thanh, một chú bé nhem nhuốc, con của một bác nông dân nghèo trong vùng đã chạy đến tiếp cứu.
Nhà quý tộc đã hết sức biết ơn cậu bé nhà nghèo.Thay vì chỉ nói lời cảm ơn và kèm theo một ít tiền hậu tạ, ông ân cần hỏi cậu bé:
– Khi lớn lên, cháu muốn làm gì? Cậu bé nhỏ nhẹ thưa:
– Thưa ông, chắc cháu sẽ tiếp tục nghề làm ruộng của cha cháu. Nhà quý tộc lại gặng hỏi:
– Thế cháu không còn ước mơ nào lớn hơn nữa sao?
Cậu bé im lặng cúi đầu một lúc rồi mới trả lời:
– Dạ thưa bác, nhà cháu nghèo thế này thì cháu còn biết ước mơ điều gì nữa đây?
Lại tiếp tục một câu hỏi chân tình, nhà quý tộc hỏi tiếp:
– Nhưng bác muốn biết, nếu cháu được phép mơ ước thì cháu sẽ ước mơ điều gì?
Và lần này cũng lại là một câu trả lời thật thà:
– Thưa bác, cháu muốn được đi học, cháu muốn trở thành một bác sĩ!
Sau này, cậu bé ngày xưa không biết bơi mà được cứu sống đã trở thành một vĩ nhân, đã làm cho cả nước Anh hãnh diện tự hào, đó chính là Thủ tướng Winston Churchill. Còn cậu bé quê nhà nghèo khó, sau đó đã không còn chỉ biết đặt ước mơ đời mình nơi mảnh ruộng, cụm cỏ bờ đê. Cậu đã cố gắng cùng với sự giúp đỡ của nhà quí tội và đã trở thành một bác sĩ lừng danh thế giới, cũng đồng thời là ân nhân của cả nhân loại khi tìm ra được thuốc trụ sinh penicillin.Tên là Bác sĩ Alexander Fleming.
Và một bất ngờ lập lại khi thủ tướng nước Anh lâm bệnh trầm trọng, cả vương quốc Anh đã đi tìm những vị danh y lẫy lừng để cố cứu sống nhà lãnh đạo tối cao của mình.Tất cả đã bó tay. Thế rồi bác sĩ A. Fleming đã tự ý tìm đến và ông đã cứu sống, một lần nữa, người bạn mà ông đã từng cứu sống năm xưa…
Còn chuyện thứ hai kể rằng: một cậu bé sinh ra ở vùng quê nghèo hẻo lánh lọt thỏm giữa những ngọn núi đá xám xịt, một thị trấn mà mọi cậu bé lớn lên đều phải bước tiếp cha ông làm nghề thợ khai thác mỏ than dưới sâu lòng đất tối tăm và nguy hiểm. Homer Hickam đã nuôi trong mình một ước mơ về bầu trời cao rộng và dành trọn tuổi trẻ để đeo đuổi không ngừng hoài bão đó. Nhưng ông đã bị cha ông gạt phắt vì xem đó như chuyện viễn tưởng. Nhưng mẹ ông, ngược lại, hiểu rằng hoài bão của con trai mình là được bay bổng lên trời cao, chứ không phải loay hoay dưới hầm mỏ như bao cuộc đời bình lặng khác. Nhờ sự khích lệ của mẹ, sự giúp đỡ của bạn bè và ý chí, quyết tâm bền bỉ, cuối cùng Homer đã vươn đến ước mơ của mình sau hàng chục lần thất bại với những hỏa tiễn tự chế… nổ tung ngay khi chưa cất cánh. Cậu bé vùng quê nghèo năm nào đã phấn đấu trở thành sinh viên đại học ưu tú rồi bước vào CHƯƠNG TRÌNH KHÔNG GIAN HOA KỲ (NASA) để thực hiện cho được lời hứa với tuổi thơ của mình. Homer Hickam đã tự mình thoát khỏi vòng luẩn quẩn của cuộc đời thợ mỏ là nghề cha truyền con nối mà mọi người dân quê ông đều buộc phải làm vì không còn lựa chọn nào khác. Cuối cùng, Homer Hickam trở thành cái tên được khắc trong bảng vàng của những kỹ sư thành công nhất của NASA.
Các con thương!
Không ai bán “ước mơ” mà các con có thể tìm mà mua được và không ai đánh thuế ước mơ của các con; cũng không ai có quyền ngăn cấm các con thực thi những ước mơ của mình.
Dám ước mơ, dám nghĩ khác và vượt khỏi những hạn hẹp của hoàn cảnh sống để thực hiện cho bằng được khát vọng của đời mình đó là lẽ sống, là động lực phấn đấu và vươn lên cho bản thân. Các con nên nhớ “ước mơ” phải luôn có những kế hoạch và dự định để từng bước cụ thể nó, và hiện thực cho bằng được. Muốn làm được điều đó, các con cần tự trang bị cho mình kiến thức và nền tảng giáo dục vững chắc. Hơn thế nữa, lòng kiên trì, tính nhẫn nại và sự nỗ lực hết mình là chìa khóa đưa đến sự thành công. Không thành công nào mà chưa từng trải qua thất bại, và từ những bài học từ sai lầm, thất bại đã qua sẽ tôi luyện cho ý chí các con thêm mạnh mẽ và vững vàng.
Các con nên nhớ, mỗi ước mơ, cho dù lớn lao hay giản dị, phải được nun đốt từ lửa của bầu nhiệt huyết, quyết tâm và nỗ lực không ngừng của tuổi trẻ.
Nói đến đây ba lại nhớ đến một câu chuyện khác về ước mơ:
Có một cậu bé sống cùng với cha của mình, một người làm nghề huấn luyện ngựa. Do công việc, người cha phải sống như một kẻ du mục. Ông đi từ trang trại này đến trang trại khác để huấn luyện các chú ngựa chưa được thuần hóa. Kết quả là việc học hành của cậu bé không được ổn định lắm. Một hôm, thầy giáo bảo cậu bé về viết một bài luận văn với đề tài:
“Lớn lên em muốn làm nghề gì?”.
Đêm đó, cậu bé đã viết bảy trang giấy mô tả khát vọng ngày nào đó sẽ làm chủ một trang trại nuôi ngựa. Em diễn đạt ước mơ của mình thật chi tiết. Thậm chí em còn vẽ cả sơ đồ trại nuôi ngựa tương lai với diện tích khoảng 200 mẫu, trong đó em chỉ rõ chỗ nào xây nhà, chỗ nào đặt làm đường chạy cho ngựa.
Viết xong, cậu bé đem bài nộp thầy giáo.
Vài ngày sau, cậu bé nhận lại bài làm của mình với một điểm 1 to tướng và một dòng bút phê đỏ chói của thầy “Đến gặp tôi sau giờ học”. Thế là cuối giờ cậu bé đến gặp thầy và hỏi:
– Thưa thầy, tại sao em lại bị điểm 1?
– Em đã hoạch định một việc mà em không thể làm được. Ước mơ của em không có cơ sở thực tế. Em không có tiền thân lại xuất thân từ một gia đình không có chỗ ở ổn định. Nói chung, em không được một nguồn lực khả dĩ nào để thực hiện những dự tính của mình. Em có biết để làm chủ một trại nuôi ngựa thì cần phải có rất nhiều tiền không? Bây giờ tôi cho em về làm lại bài văn. Nếu em sửa chữa cho nó thực tế hơn thì tôi sẽ cứu xét đến điểm số của em. Rõ chưa?
Hôm đó, cậu bé về nhà và nghĩ ngợi mãi. Cuối cùng cậu gặp cha để hỏi ý kiến.
– Con yêu, chính con phải quyết định vì ba nghĩ đây là ước mơ của con. Nghe cha đáp, cậu bé liền nhoẻn miệng cười và sau đó đến gặp thầy giáo của mình:
– Thưa thầy, thầy có thể giữ điểm 1 của thầy, còn em xin được giữ ước mơ của mình.
Nhiều năm trôi qua, vị thầy giáo đó đã tình cờ dẫn 30 học trò của mình đến một trang trại rộng 200 mẫu để cắm trại. Thật tình cờ, hai thầy trò đã gặp nhau. Cầm tay, thầy nói:
– Này, khi anh còn học với tôi, tôi đã đánh cắp ước mơ của anh, và suốt bao nhiêu năm qua tôi cũng đã làm thế với bao đứa trẻ khác, tôi rất ân hận về điều đó.
Nghe thầy nói thế, cậu bé nay đã là ông chủ vội đáp:
– Không, thưa thầy, thầy không có lỗi gì cả, chẳng qua thầy chỉ muốn những gì tốt đẹp sẽ đến với học trò của mình mà thôi. Còn em chỉ muốn theo đuổi tới cùng những khát vọng của đời mình.
Còn các con có dám ước mơ không ?
Xin chúc các con luôn thành công theo đuổi ước vọng của đời mình.
Còn các bạn, các bạn có dám ước mơ không ?
Hãy làm và tự khẳng định tài năng của riêng mình! Chúc các bạn thành công.
Orange County ngày 8 tháng 6 năm 2014
Ngoan Nguyễn
Views: 0