Uncategorized

Chạnh lòng thương

Theo báo cáo của Tổ chức Cứu Trẻ Em Hoa Kỳ (Organization  Of American Aid For Children) tại hội thảo “Hướng tới một tương lai tốt đẹp hơn cho thanh thiếu niên đường phố”, được tổ chức ngày 25/11/2011 tại Sài Gòn, ước tính tại Việt Nam hiện có hơn 16,000 trẻ em đang sinh sống và làm việc trên đường phố ở các đô thị trong cả nước, trong đó có hơn 11,000 em tập trung tại khu vực Sài Gòn.

 

Theo báo cáo của Tổ chức Cứu Trẻ Em Hoa Kỳ (Organization  Of American Aid For Children) tại hội thảo “Hướng tới một tương lai tốt đẹp hơn cho thanh thiếu niên đường phố”, được tổ chức ngày 25/11/2011 tại Sài Gòn, ước tính tại Việt Nam hiện có hơn 16,000 trẻ em đang sinh sống và làm việc trên đường phố ở các đô thị trong cả nước, trong đó có hơn 11,000 em tập trung tại khu vực Sài Gòn.

 

Đa số trẻ em đường phố nằm trong khoảng từ 5 đến 16 tuổi. Khác những em thuộc về các gia đình dân lao động hay dân nhập cư quá nghèo khó, sống chui rúc ở những xóm ổ chuột hay gầm cầu, công viên, nhà bỏ hoang ở các khu giải tỏa…, loại trẻ em thật sự bụi đời, lang thang thì lựa chọn cuộc sống thường xuyên trên đường phố, tự bươn chải kiếm sống và hoàn toàn không có sự chăm sóc và bảo vệ dù ít ỏi của gia đình.

 

Thực trạng xã hội Việt Nam có rất nhiều hoàn cảnh đáng thương. Bởi đa số là dân nghèo. Con số người nghèo lên tới hơn 20 triệu người. Người nghèo thuộc mọi thành phần. Người nghèo có mặt ở khắp nơi. Đáng thương nhất là người già và trẻ em. Ngày nay người ta nói : không chỉ trẻ em đi bụi mà người già cũng đi bụi. Họ là những người bơ vơ đang lạc lõng giữa dòng chảy cuộc đời. Họ chơi vơi trên dòng đời mà không tìm được một nơi để bám víu. Họ bị bỏi rơi không chỉ trong xã hội mà ngay trong gia đình của mình. Không ai chạnh lòng thương họ. Không ai nâng đỡ, chia sẻ với những đói nghèo, bất hạnh của họ.

 

Là người ky-tô hữu có bao giờ chúng ta đã chạnh lòng thương những mảnh đời bơ vơ đang ở chung quanh chúng ta? Có bao giờ chúng ta đã sẵn lòng đưa tay để cứu vớt anh em hay chúng ta vẫn ngoảnh mặt làm ngơ? Hàng năm xã hội báo cáo bỏ hàng ngàn tỉ đồng để giúp người nghèo. Hàng năm, Giáo hội vẫn tổng kết hàng tỉ đồng cho người nghèo? Còn chúng ta? Chúng ta tổng kết được bao nhiêu nghĩa cử cho người nghèo, cho người cùng khốn quanh ta? Có bao giờ chúng ta đã thi ân cho những kẻ cùng khốn ngay trước mắt chúng ta hay chưa? Chúng ta đã làm gì để xoa dịu nỗi đau cho những mảnh đời bất hạnh đang đứng bên cạnh cuộc đời chúng ta?

 

Chúa Giê-su khi nhìn thấy đoàn người thiếu thốn, Ngài đã chạnh lòng thương. Ngài mời gọi họ hãy đến để Ngài làm vơi đi những ưu sầu. “Hãy đến cùng Ta, hỡi những ai mang gánh nặng nề”. Ngài đã mời gọi các môn sinh hãy cùng với Ngài làm vơi đi nỗi thống khổ của anh em qua việc thu gom từng cái bánh, từng con cá để Ngài làm phép lạ hoá bánh dư tràn cho hàng ngàn người đang đói khổ lầm than. Dù rằng các tông đang hăng say kể về những thành công của mình, về những bài giảng hiển hách, những công việc lớn lao đã làm cho muôn dân. Nhưng điều đó không quan trọng. Điều quan yếu là có nhìn thấy những mảnh đời bất hạnh đang hiện diện trước mặt để có thể chạnh lòng thương xót họ hay không? Chúa cũng muốn nghĩ ngơi. Chúa cũng muốn dành ít phút cho bản thân mình. Nhưng Ngài đã không đành lòng khi nhìn thấy đoàn dân đang lầm than. Ngài đã tiếp tục dấn thân phục vụ cho họ.

 

Ở bên cuôc đời chúng ta vẫn có những người đang thiếu một nụ cười của chúng ta dành cho họ. Họ đang cần một bàn tay nhân ái, một cái nhìn cảm thông của chúng ta. Họ đang cần một lời thân ái, một lời yêu thương để xoa dịu nỗi đau trong họ. Đáng tiếc, nhiều lần chúng ta đã ngoảnh mặt làm ngơ!

Ước gì đời ky-tô chúng ta biết hoạ lại chân dung tình yêu của Chúa cho anh em. Biết hy sinh cho anh em. Biết sống quảng đại vì anh em. Xin cho đời sống chúng ta luôn là một lời chứng hùng hồn về tình yêu và lòng quảng đại luôn yêu thương và phục vụ tha nhân. Amen

 

Lm. Jos Tạ Duy Tuyền

Views: 0

Người đăng bài viết

Joe M.D.