Lm. Lê Quang Uy, DCCT
Khi có dịp đi nói chuyện về Bảo Vệ Sự Sống ở các Giáo Xứ hay Dòng Tu, tôi thường khoe: hễ ai tham gia vào Nhóm BVSS, tôi sẽ mua tặng họ ngay một chiếc “điện thoại di động”. Nghe đến đó là mọi người xuýt xoa trầm trồ, ra cái điều ông cha này chịu chơi quá, nhóm này “quý tộc” quá!
Đến khi tôi thò tay vào túi để lôi chiếc “điện thoại di động” ra khoe thì tất cả mới ồ lên: thì ra đó là một tràng chuỗi Mai Khôi mười hạt, các bà các cô có thể đeo luôn trên cổ tay, rất gọn, rất tiện.
Nhiều người hỏi: Nhóm BVSS chúng tôi làm những công việc gì, câu trả lời cũng gây ngỡ ngàng không ít: cầu nguyện, cầu nguyện và… cầu nguyện, đặc biệt là cầu nguyện bằng tràng chuỗi Mai Khôi với Mẹ Maria.
Tôi kể cho cử tọa nghe: mỗi lần đi BVSS là đi từ hai đến ba người, vào Trung Tâm Bảo Vệ Bà Mẹ và Trẻ Em, hoặc một bệnh viện Phụ Sản nào đó. Một người đứng bên ngoài, hoặc ngồi ở gần lối ra, không xa bãi giữ xe. Hai người kia chia nhau ngồi vào giữa các băng ghế chờ phá thai như mọi người. Ở đó lúc nào cũng đông nườm nượp, có khi hơn cả trăm người, khuôn mặt ai cũng rầu rầu, có khi lộ rõ căng thẳng và hoảng sợ.
Thế rồi, chỉ một chút thôi, không lâu, chắc chắn sẽ có ai đó trong đám đông sắp phá thai ấy, bất giác trông thấy một chị BVSS đang cầm xâu chuỗi trên tay, miệng lẩm nhẩm thầm thì, người ấy không cưỡng lại được, tìm đến, ngồi xuống bên cạnh hỏi han.
Một vài câu trao đổi, một ánh mắt hy vọng, một cái xiết tay đồng cảm, hai người ấy bật dậy, bước nhanh ra cổng bệnh viện, chị BVSS thứ nhì ngồi nán lại đưa mắt cảnh giác nhìn chung quanh, chị BVSS thứ ba đứng bên ngoài đã kịp lấy xe, nổ máy, đưa ngay người phụ nữ đáng thương về DCCT chúng tôi. Chị thứ nhất có thể cũng lấy xe về theo nếu cần, còn không thì ở lại, tiếp tục cầu nguyện. Nhiều phần chị ấy sẽ lại cứu được thêm một ai đó.
Tất cả diễn tiến như trong một phim… đặc vụ tình báo. Nhanh. Gọn. Quả quyết. Bởi chần chừ là thế nào cũng bị cánh bảo vệ trong bệnh viện hoặc cánh xe ôm làm cò phá thai sẽ gây khó dễ, không khéo còn bị “người ta” mời vào lập biên bản vì can tội dụ dỗ người ta “đi ngược lại với đường lối chính sách của xã hội”!
Quay trở lại với những trường hợp được cứu thoát khỏi chuyện phá thai ở bệnh viện, họ được các anh chị em BVSS đưa về đến DCCT, luôn luôn sẽ có một cha tiếp đón, ân cần trò chuyện. Lại vẫn “phương thuốc” cầu nguyện mới đưa tới kết quả tốt đẹp.
Không ít lần anh em Linh Mục chúng tôi chủ quan, toàn là thuyết lý bằng khả năng ăn nói của mình, khuyên nhủ, phân tích, năn nỉ, đem cả những tai biến sau phá thai ra dọa cho người ta sợ nữa, vẫn chẳng hiệu quả gì nếu như trong lòng không nhớ đến việc cầu nguyện. Ngay khi vừa xực nhớ, bật lên một lời kêu thầm với Mẹ Maria trong trí ý: “Mẹ ơi, giúp con với” thì y như rằng thai phụ ngồi trước mặt bỗng òa khóc!
Không ít lần, một cha ngồi ngoài bàn tư vấn, còn bên trong văn phòng Trung Tâm Mục Vụ của tôi, một cha khác cùng mấy anh em nhân viên đứng thành một vòng tròn cầu nguyện thật vắn tắt.
Vừa xong, ai lại vào việc nấy thì bên ngoài, ca BVSS ấy cũng vừa thành công, chỉ còn việc đưa cô gái lỡ lầm ấy về Ngôi Nhà Tình Thương Giêrađô để chăm sóc cho đến ngày mẹ tròn con vuông. Tắt một lời: “tiền tuyến” thắng lợi là nhờ “hậu phương” yểm trợ bằng sức mạnh của… lời cầu nguyện!
Chiều thứ bảy 18 tháng 10 vừa qua, tôi ngồi trên một chuyến xe với các bác sĩ và các bạn Nhóm FIAT về Miền Tây để chuẩn bị khám bệnh phát thuốc cho một Họ Đạo nhỏ xíu thuộc tỉnh Kiên Giang.
Đang thiu thiu ngủ thì có tín hiệu trên máy điện thoại di động, đó là một tin nhắn của một người bạn có lẽ không chỉ gửi riêng cho tôi mà còn cho rất nhiều người quen biết. Bản tin rất ngắn cho biết bên Venezuela người ta đang kêu gọi mọi người trên thế giới hãy cùng với một triệu trẻ em của đất nước Venezuela hòa lời cầu nguyện với Kinh Mai Khôi vào mỗi ngày thứ bảy, bắt đầu từ thứ bảy 18 tháng 10, để cầu bình an cho các gia đình và hòa bình cho toàn thế giới.
Ngay khoảnh khắc ấy, tôi giật mình nhìn quanh, mọi người trên chuyến xe đều đang ngủ gà ngủ gật vì mệt mỏi, nhất là các y bác sĩ sau một ngày căng thẳng với công việc chuyên môn tại các bệnh viện và phòng khám, chưa kịp nghỉ ngơi hồi sức đã vội cùng chúng tôi lên đường tình nguyện phục vụ bà con nghèo vùng xa. Cả xe chỉ còn mỗi bác tài là tỉnh táo bên tay lái. May quá, chính cái SMS bất ngờ gửi đến ấy đã làm cho tôi được tỉnh lại sau một giấc ngủ vạ vật…
Và tôi đã cầu nguyện ngay, cầu nguyện một mình nhưng với tâm ý là cầu nguyện thay cho mọi người trên xe, kể cả cho bác tài là người không Công Giáo, cầu nguyện theo đúng lời mời gọi của những em bé tít tận bên đất nước Nam Mỹ xa xôi.
Lời Kinh Mai Khôi từng câu từng chữ một hiện lên trong trí tưởng của tôi: “Kính mừng Maria đầy ân phúc… Thánh Maria Đức Mẹ Chúa Trời… Amen”.
Và một niềm bình an kỳ diệu lan nhẹ, lan nhẹ trong lòng tôi. Chưa được đủ một chục kinh, tôi lại ngủ thiếp đi lúc nào không biết, tiếng còi xe thỉnh thoảng lại chát chúa cùng những cái xốc ổ gà trên đường cũng không làm cho tôi khó chịu nữa, tôi thật sự bình an.
Bây giờ nếu như có ai cười ruồi, bảo tôi đấy là một hiệu quả tâm lý thì tôi cũng đành chịu không muốn tranh cãi làm gì, tôi chỉ tự cảm nhận cho chính mình: cầu nguyện là như thế đó!
Xin cám ơn các em bé Venezuela cùng những người lớn đứng phía sau các em đã có một sáng kiến dễ thương và tuyệt vời về cầu nguyện như vậy từ năm 2005. Xin cám ơn người bạn nào đó đã gửi SMS vào chiếc điện thoại Nokia cũ kỹ của tôi, cũng là gửi vào cuộc đời cứ luôn… mê ngủ của tôi.
Tháng Hoa của Mẹ năm nay đã qua được hơn một nửa thời gian rồi. Vẫn còn kịp. Cầu nguyện thì có bao giờ là muộn màng đâu nhỉ?
“Thánh Maria Đức Mẹ Chúa Trời, cầu cho chúng con là kẻ có tội, bây giờ và trong giờ lâm tử. Amen”…
Views: 0