Dr. Lương Huỳnh Ngân chuyển ngữ
BÀI ĐỌC 1 CN XVIII TN B ( Xh16, 2-4.12-15) 01/08/2021
Trích sách Xuất Hành.
2 Trong sa mạc, toàn thể cộng đồng con cái Ít-ra-en kêu trách ông Mô-sê và ông A-ha-ron.
3 Con cái Ít-ra-en nói với các ông: “Phải chi chúng tôi chết bởi tay ĐỨC CHÚA trên đất Ai-cập, khi còn ngồi bên nồi thịt và ăn bánh thoả thuê. Nhưng không, các ông lại đưa chúng tôi ra khỏi đó mà vào sa mạc này, để bắt chúng tôi phải chết đói cả lũ ở đây! “
4 ĐỨC CHÚA phán với ông Mô-sê: “Này, Ta sẽ làm cho bánh từ trời mưa xuống cho các ngươi ăn. Dân sẽ ra lượm lấy khẩu phần cho mình, ngày nào cho ngày đó; Ta muốn thử lòng chúng như vậy xem chúng có tuân theo Luật của Ta hay không
12 “Ta đã nghe tiếng con cái Ít-ra-en kêu trách. Vậy, ngươi hãy bảo chúng rằng: Vào buổi chiều, các ngươi sẽ được ăn thịt, và ban sáng, các ngươi sẽ được ăn bánh thỏa thuê, và các ngươi sẽ biết rằng Ta là ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa của các ngươi.”
13 Thật vậy, buổi chiều, chim cút bay đến rợp cả trại. Và buổi sáng thì có lớp sương phủ quanh trại.
14 Rồi khi sương tan đi thì trên mặt hoang địa, có một thứ gì nho nhỏ mịn màng, nho nhỏ như sương muối phủ mặt đất.
15 Khi con cái Ít-ra-en thấy thế, họ liền hỏi nhau: “Man hu? ” Nghĩa là: “Cái gì đây? ” Vì họ không biết đó là cái gì. Ông Mô-sê bảo họ: “Đó là bánh ĐỨC CHÚA ban cho anh em làm của ăn!
Nói cho cùng, lúc còn bên Ai-cập, dù là nô-lệ dân Do Thái cũng được nuôi dưỡng đầy đủ. Có lẽ người cai thợ khôn ngoan tối thiểu cũng biết lo toan cho công nhân của mình. Trong sa mạc thì khác…Thật, có tự do thật, nhưng đó chỉ là ông Mô-sê nói. Thế nhưng trong khi chờ đợi trong sa mạc, họ sắp chết đói tới nơi. Nếu có ai muốn cả dân chúng chết đói, đừng làm gì khác, chỉ như thế này là thành công …Và, rốt cuộc biết đâu chừng, đó là mục đích của thủ đoạn này …Không cần đoán cũng biết đề tài những câu chuyện trao đổi với nhau dưới các lều trại mỗi đêm. Có người tánh tình khó chịu thì họ khó chịu thật đấy ! Điều mà Thánh Kinh gọi là những « lời kêu trách » ( có sách dịch là « lời thì thầm ») của dân chúng. Những kẻ can đảm nhất không ngần ngại đến nói thẳng với những lãnh tụ : « các ông lại đưa chúng tôi ra khỏi đó mà vào sa mạc này, để bắt chúng tôi phải chết đói cả lũ ở đây !» (c3) Tất nhiên đó là một lời kết án trầm trọng : họ không ngừng ở những câu hỏi : Tại sao ông liều lĩnh đưa chúng tôi vào trong sa mạc. Hay than phiền về tổ chức không chu đáo. Lỗi tại ông mà chúng ta chết hết tại đây ! Họ còn nghi ngờ cả ý định của các lãnh tụ. Cuối cùng, điều ông muốn, chắc để chúng tôi chết hết ? Qua ông Mô-sê họ muốn ám chỉ Thiên Chúa. Trong các câu không được đọc hôm nay, từ câu 5 đến 11 và 16 đến 36, ông Mô-sê tuyên bố rõ ràng :« Không phải anh em đã kêu trách chúng tôi, mà là kêu trách ĐỨC CHÚA. » (C 8) Điều này chứng tỏ ông Mô-sê hoàn toàn ý thức. Tất cả những công trình của ông đều có Thiên Chúa hướng dẫn. Hơn nữa bài này được viết cho chúng ta hiểu chính Chúa hành động : Ngài nghe những lời « thì thầm » của dân chúng, Ngài gởi đến thức ăn (bánh và thịt), Ngài thử thách họ. Chúng ta hãy nhìn lại ba yếu tố : lời thì thầm ; Chúa ban thức ăn, và Chúa thử thách. Chúng ta đã thấy phần trên, các lời thì thầm là điều trái ngược lại với niềm tin, đức cậy. Đó là lòng nghi kỵ phát xuất từ quá lo lắng. Trong trường hợp này, sau một thời gian dài đi trong vùng trù phú đồng bằng sông Nin, những người nô lệ trên đường chạy thoát nay phải đương đầu với những bất an, sự khô cằn của sa mạc. Lúc ban đầu không thấy ngay, sau khi vừa thoát khỏi Ai-ập thì ai nấy phấn chấn. Chương 15 sách Xuất Hành kể lại những bài ca vinh thắng và tạ ơn từ bên này của bờ biển Đỏ « 2CHÚA là sức mạnh tôi, là Đấng tôi ca ngợi, chính Người cứu độ tôi. Người là Chúa tôi thờ, xin dâng lời vinh chúc, Người là Chúa tổ tiên, xin mừng câu tán tụng » ( Xh15,2). Nhưng ngay từ khi gặp mối thất vọng đầu tiên ở một điểm nước không được trong ngọt lắm, họ đổi giọng và bắt đầu những lời thì thầm, đó là đầu chương 16 của chúng ta. Sự đặt kề nhau hai bài thật có ý nghĩa : điều này nói lên sự đu đưa, biến động của lòng chúng ta giữa lòng tạ ơn và nghi kỵ. Chúa có thay đổi chăng khi những điều kiện bên ngoài thay đổi ?
Để đáp lại những lời thì thầm ấy Chúa không thay đổi, nhất định không thay đổi, gởi đến thức ăn, bánh và chim cút. Hình như giai đoạn chim cút chỉ có một lần. Ngược lại nhiều tài liệu quả quyết rằng bột Man-na được rơi mỗi buổi sáng. Chúa đã hứa :« Này, Ta sẽ làm cho bánh từ trời mưa xuống cho các ngươi ăn » ( Xh 16,4) . Kể từ đây mỗi đêm ( Trừ ngày Sa-bát) trong bốn mươi năm « 9 Đêm về sương rơi trên doanh trại, thì man-na cũng rơi xuống. » ( Ds 11,9). Sách Giô-suê còn cho biết chính xác món quà từ trời ngưng rơi lúc vừa tiến vào đất hứa. «12 Hôm sau, không còn man-na nữa, khi họ dùng thổ sản trong xứ; thế là con cái Ít-ra-en không còn có man-na nữa. Năm ấy, họ đã dùng hoa màu của đất Ca-na-an. (Gs 5,12) .
Lạ lùng thay, cùng một lúc Chúa hứa cho thức ăn, Ngài nói tới thử thách : « Này, Ta sẽ làm cho bánh từ trời mưa xuống cho các ngươi ăn. Dân sẽ ra lượm lấy khẩu phần cho mình, ngày nào cho ngày đó; Ta muốn thử lòng chúng như vậy xem chúng có tuân theo Luật của Ta hay không »( C4) Hình như Chúa thử lòng bằng hai cách. Trước hết mỗi ơn Chúa ban là một cách thử lòng chúng ta xem có biết ơn không ? Chúa rất tế nhị, thông thường chúng ta quên rằng mọi ơn Chúa đều ban nhưng không. Vấn đề đặt ra là như thế này : Các ngươi có vượt qua cám dỗ kêu trách, nghi kỵ mà tin vào Ta, nhìn nhận ân huệ của Ta và sự hiện diện của Ta không ? Thế nhưng những lời thì thầm kêu trách đó không vì thế mà ngưng ! Tới lúc thấy chán Man-na : « 5 Nhớ thuở nào ta ăn cá bên Ai-cập mà không phải trả tiền, rồi nào dưa gang, dưa bở, nào hẹ, nào hành, nào tỏi.6 Còn bây giờ đời ta tàn rồi; mọi thứ đó hết sạch, chỉ còn thấy man-na thôi. » ( Ds 11,5-6)
Kế đến, cách thứ hai Chúa thử thách là Ngài hỏi : Các ngươi có vâng lời Ta và tuân giữ những điều răn của Ta, giữ ngày Sa-bát và sống chia sẻ không ? Vì Chúa đã dự định tất cả : mỗi người chỉ nhặt phần mình cần dùng mà thôi, nhưng không được dự trữ. Có những kẻ ranh con cũng thử làm nhưng những của thừa hư thối ngay. Trái lại ngày thứ Sáu (trước ngày Sa-bát) Man-na được rơi gấp đôi và mỗi người có thể giữ cho ngày hôm sau, để cho mỗi người có thể giữ ngày Sa-bát. Man-na chỉ rơi sáu ngày trên bảy. Lần này nữa, như lần trước họ bị cám dỗ, nếu đêm Sa-bát Man-na có rơi, thật ngu xuẩn nếu không đi nhặt. Nhưng mọi người hiểu, Chúa đã quyết định giáo dục dân Ngài.
Tác giả: Marie-Noëlle Thabut
Nguồn: Sách L’ intelligence des Ecritures Socéval Editions
Dịch giả: E. Máccô Lương Huỳnh Ngân
Hiệu đính: Phêrô Nguyễn Thế Hoằng
Views: 0