Lm. Jos. Tạ Duy Tuyền
Tháng 10 năm 2020 có lẽ là tháng ngập tràn đau thương nơi Miền Trung. Mưa lũ đã cuốn trôi và chôn vùi hơn 100 nạn nhân và chôn vùi cả một ngôi làng. Đặc biệt là 22 quân nhân bị chôn vùi ở Hướng Phùng- Quảng Trị, có những người còn rất trẻ, họ ra đi khi tuổi đời chỉ mới đôi mươi. Họ chẳng có vợ con đến đưa tiễn, nhưng nước mắt của những người mẹ thật sự khó diễn tả bằng lời.
Theo báo mới: người mẹ Nghệ An ngồi trong lán trại dã chiến, bà Quyên nói như vô thức rằng con bà cao lớn vừa tròn 20 tuổi. Mấy hôm trước có điện về nhà nói với mẹ vài tháng nữa sẽ ra quân. “Hắn hứa với tôi là ra quân dư 21 triệu đồng sẽ cho mẹ mua tôn lợp lại mái nhà. Hứa mà không giữ lời với mẹ hả con!” –
Và một người cha ở Hà tĩnh có con trai đi bộ đội đã chết bởi lũ ở Quảng Trị nói trong nước mắt: “Chỉ còn mấy tháng nữa là nó ra quân. Ngày nhập ngũ nó hứa với bố mẹ sau khi hoàn thành nghĩa vụ quân sự sẽ tiếp tục học đàn để ổn định rồi lập nghiệp, hứa đưa mẹ đi Hà Nội chữa bệnh.
Một người chết đi có liên hệ tới biết bao nhiêu chuyện. Sẽ là bài học về cách sống và cách làm người. Con người sẽ rút ra bài học “có sinh thì có tử”, nhưng chết rồi sẽ về đâu? Phải sống ra sao để khi lìa đời còn có người thân đưa tiễn?
Qua trận lũ lịch sử tại miền Trung với hơn 100 cái chết bất đắc kỳ tử và hàng trăm ngàn ngôi nhà chìm trong nước, cho ta thấy kiếp người thật mong manh. Con người có thể nắm bắt mọi thứ nhưng không nắm được phận số ngắn dài của mình. 13 sĩ quan cao cấp của quân đội bị lũ cuốn tại Rào Trăng 3, 22 quân nhân chôn vùi tại Hướng Phùng, và nhiều người chết thuộc đủ mọi thành phần già trẻ, giầu nghèo đều cũng ra đi trong lúc mình không ngờ và có lẽ cũng chưa chuẩn bị hành trang ra đi.
Nghĩ về kiếp người mong manh. Tin vào sự sống đời sau. Cha ông ta đã lưu truyền cho con cháu những lời khuyên dạy thật hữu ích như câu ca dao:
Người trồng cây hạnh người chơi
Ta trồng cây đức để đời về sau.
Hôm nay Chúa Giê-su đã so sánh nước Trời giống như “những cô khờ dại mang đèn mà không mang dầu theo; còn những cô khôn ngoan thì vừa mang đèn vừa mang chai dầu theo.” (Mt 25:3-4). Có thể những cô khờ dại này lại cứ tưởng mình khôn lắm, chỉ lo trưng diện thân xác hay ăn chơi bên ngoài mà quên mất tích trữ chất liệu cho hồn bên trong. Khi biết mình hết dầu, họ đã lo vay mượn. Nhưng“đèn nhà ai người ấy sáng”. Ánh sáng của niềm tin, của tình yêu thì không thể vay mượn được. Nên cánh cửa đời sau đã khép lại với những người không đủ đèn sáng trong cuộc đời.
Bài phúc âm hôm nay như nhắc nhở thái độ cần có nơi người ky-tô hữu chúng ta. Mang danh là Kitô hữu. Không đủ! Tham gia vào một số sinh hoạt tôn giáo. Không đủ! Cần phải sống hết mình những đòi hỏi của Chúa. Đòi hỏi lớn nhất là yêu thương. Yêu thương thì không có điểm dừng. Yêu thương thì luôn mãi. Yêu thương càng không có ranh giới. Yêu thương mọi người và mọi nơi. Khi chúng ta yêu thương là chúng ta đang thêm dầu vào cuộc đời để thắp sáng tình yêu cho thế gian. Nếu cuộc đời chúng ta không còn yêu thương thì lúc đó ánh đèn cuộc đời ta đã bị dập tắt và chắc chắn không còn đủ ánh sáng đi đón Chúa.
Cuộc đời sẽ kết thúc. Kết thúc lại bất ngờ. Không ai biết giờ chết của mình. Chẳng ai biết hôm nay Chúa hẹn mình ở đâu, trong biến cố nào, nơi con người nào. Chính vì thế phải tỉnh thức luôn, cả trong giấc ngủ.
Xin Chúa giúp cho chúng ta đừng bao giờ để mình bị ngụp lặn trong tội lỗi, nhưng luôn sống có mục đích, biết phấn đấu vươn lên không ngừng, biết tránh xa tội lỗi và chu toàn bổn phận của mình. Nhờ vậy, chúng ta mới là những trinh nữ khôn ngoan xứng đáng tham dự tiệc vui thiên quốc. Amen
Lm.Jos Tạ Duy Tuyền
https://www.youtube.com/watch?v=cJZJIjmWGbk
Views: 0