Phạm Xuân Khôi
“Có đông đảo dân chúng đi theo Người, bởi họ từng được chứng kiến những dấu lạ Người đã làm cho những kẻ đau ốm.” (Gioan 6:2)
Ngày xưa, dân chúng đi theo Người vì những dấu lạ: chữa bệnh, trừ quỷ, vì được ăn no nê còn dư 7 thúng đầy. Ngày nay, chúng tôi theo Chúa vì những điều gì?
Có nhiều nguyên nhân, nhiều mục đích lắm, tùy mỗi người, tùy mỗi hoàn cảnh, thay đổi theo thời gian.
Còn nhỏ, chúng tôi theo Chúa bằng cách giữ đạo vì cha mẹ ép buộc.
Lớn lên, theo Chúa… kiểu ai sao tôi vậy. làm dấu, đi lễ, đọc kinh như người máy.
Khá hơn chút nữa, chúng tôi tham gia vào hội đoàn. Nghe có vẻ như là những con chiên ngoan đạo qua những việc đạo đức rầm rộ bên ngoài…nhất là những dịp lễ lớn…
Tuy nhiên, thấp thoáng đâu đây những tranh đua ngấm ngầm làm cách nào cho hội đoàn tôi nổi nhất xứ, thậm chí qua những bộ đồng phục không đụng hàng !!!
Ngoài ra, ngay trong một hội đoàn, chúng tôi còn phân biệt ra ngô ra khoai thành những ốc đảo rõ rệt: nhà giàu chơi với nhau, không thèm đếm xỉa tới xóm nhà lá bần hàn.
Khi phân chia công tác, cũng ưu tiên cho khu nhà ngói những việc quan trọng như đọc Sách Thánh, Lời nguyện giáo dân… Thánh Giá nên cao dẫn đầu đoàn rước kiệu… còn xóm nhà lá chịu khó quét sân, lau cửa kiếng nhà thờ.
Có lẽ ngon lành nhất là khi chúng tôi có dịp tham gia vào những cộng đoàn. Nơi đây, hàng tháng, chúng tôi được học hỏi rất bài bản, tương đương với chương trình thần học giáo dân, chia sẻ Lời Chúa, chia sẻ đời sống ơn phúc … Đặc biệt là trong thời gian đầu, chúng tôi nhận được khá nhiều ơn… khiến gia đình chúng tôi hạnh phúc hẳn lên…
Chúng tôi tự phong cho mình là những người Kitô hữu đích thực, hơn hẳn những người Kitô hữu tình tang khác. Thậm chí, có anh trưởng kia còn hùng hồn tuyên bố: Ai muốn được cứu độ, phải vào trong cộng đoàn mình!!! Nhưng có điều rất kỳ lạ, sau những tháng ngày bồng bềnh thú vị ban đầu, lòng sốt mến nguội dần, chúng tôi từ từ lùi về gần như ngày xưa…
Bằng chứng là sau hơn 10 năm chia sẻ Lời Chúa, chúng tôi vẫn dậm chân tại chỗ ở mức trên trung bình một tí !!! Nói Lời Chúa vanh vách nhưng chẳng biết áp dụng vào cuộc sống hàng ngày của mình…như thế nào cả. Vẫn biết mến Chúa, yêu người…nhưng lòng mến Chúa giống như giả vờ, lúc nóng lúc lạnh, lúc gần lúc xa…còn yêu anh em bằng mình mới cực kỳ khó… yêu những ai đây?…ngoài một số anh chị em trong tổ, trong cộng đoàn của mình.
Yêu thế nào cho đủ?
Khi chia sẻ đời sống, chúng tôi tránh né bằng cách kể lại những chuyện của anh em khác, và lờ đi chuyện chính gia đình mình.!!!
Lâu lâu, chúng tôi nhắc lại mục đích của cộng đoàn mình là Nên Thánh…nhưng dường như chúng tôi chẳng bao giờ dám nghĩ tới chuyện cao siêu này…
Bằng chứng là vừa rước Chúa vào lòng xong, chúng tôi tranh nhau lên hôn tượng Chúa bằng thạch cao một cách rất ư là thành kính. Chúa ở đâu nhỉ???
Thánh lễ đã hết chúng tôi ra về…Chúa ở lại trong nhà Tạm nhé.
Hóa ra một mặt, chúng tôi vỗ ngực tự phong cho mình là những người Kitô hữu đích thực…Mặt khác, chúng tôi vẫn đi theo Chúa kiểu nửa nóng nửa lạnh mà thôi.
Nói theo tục ngữ thế gian: Đường ai nấy đi.
Chúa khác – tôi khác.
Chúa đi đường Chúa – tôi đi đường tôi giữa cuộc đời lữ hành đầy sóng gió này. Cuối cùng thì chúng tôi cũng lẫn lộn trong đám đông lầm lũi đi theo người… tuy có vẻ gần gũi…qua những việc đạo đức thường ngày…
Nhưng trong thực tế cuộc sống thì…. tôi và Chúa vẫn xa xôi thế nào ấy !!!
Nguồn: https://tramtubensuoi.blogspot.com
Views: 0