Uncategorized

Đấng Sáng Tạo có Hiện Hữu Không? (2)

Một chia sẻ của Qu Huy trên Youtube về Đạo Công giáo có đoạn viết quá ư kiêu ngạo như mình là người siêu đẳng biết và phân tích về Đấng sáng tạo như sau:

Một chia sẻ của Qu Huy trên Youtube về Đạo Công giáo có đoạn viết quá ư kiêu ngạo như mình là người siêu đẳng biết và phân tích về Đấng sáng tạo như sau:

Eva được tạo ra từ 1 dẻ xương sườn của Adam => Eva có chung DNA với Adam , nói cách khác Eva là bản sao của Adam nhưng khác giới tính, việc Adam quan hệ với Eva là "quan hệ với bản sao của chính mình" đẻ ra Cain và Abel, Cain giết Abel sau đó 3 người Adam, Eva, Cain loạn luân sinh ra 7 tỉ người trên trái đất (kinh tởm ). Các bạn Công giáo đừng lý luận rằng : Chúa sau đó còn tạo ra nhiều người nữa để sinh sôi, bởi nếu vậy thì làm gì có cái gọi là "Tội tổ tông" khi mà bản chất Adam và Eva không phải "Tổ tông" loài người ??? Nếu không có "Tội tổ tông" thì Jesus chết để cứu chuộc cái gì vậy ??

Thật nực cười, chúng ta luôn dùng những hiểu biết thiển cận từ các sao chép hay truyền miệng của con người ngày xưa để lý giải về thiên nhiên, về một Đấng sáng tạo chưa hề thấy cũng như chưa hề biết cũng giống như chúng ta tin và tự hào rằng chúng ta là con cháu “Rồng-Tiên” sinh ra từ 100 trứng, 50 con lên non theo mẹ và 50 con xuống biển cùng cha, cùng chung huyết thống, cùng loạn luân để bây giờ có tới hơn 90 triệu người Việt sinh sôi ??? Chúng ta có cần phải phân tích thêm cho rõ là sau đó cha mẹ “Rồng-Tiên” sinh thêm con ra sao để cho rõ bản chất phàm tục của con người “Rồng-Tiên” để tìm ra Đấng sáng tạo của Người Bách Việt không ???

Nếu con người chúng ta không chấp nhận Thượng Đế – Đấng sáng tạo, có thể không cần phải tin và sùng bái người trong tim, trong óc, nhưng chúng ta không thể đổ lỗi cho Ngài qua bao biến cố bể dâu của cuộc đời… Chúng ta luôn đem hiểu biết hạn hẹp của mình để nói và giễu cợt về Đấng sáng tạo chỉ như con ếch ngồi dưới đáy giếng nhìn và định nghĩa về bầu trời, nên vì thế con người không cảm nhận được cái tốt đẹp của Đấng sáng tạo?

Biến cố 11 tháng 9 năm 2001 tại Mỹ, con gái của một vị giảng thuyết nổi tiếng được mời trả lời phỏng vấn trên truyền hình và người hướng dẫn chương trình đã hỏi cô ta như sau:

-Tại sao Thiên Chúa lại có thể để xảy ra một thảm họa khủng khiếp như vậy?

Cô trả lời:

-Tôi nghĩ là Thiên Chúa rất buồn vì điều đó, ít nhất là Ngài cũng buồn bằng chúng ta. Từ bao năm nay, chúng ta đã yêu cầu Ngài đi ra khỏi trường học, ra khỏi chính phủ và ra khỏi đời sống của chúng ta. Ngài là người 'quân tử' nên đã lẳng lặng rút lui. Làm sao chúng ta có thể mong Chúa ban ơn lành và che chở chúng ta khi chúng ta đã khẩn thiết xin Ngài để mặc chúng ta một mình ?

Về những biến cố mới xảy ra như tấn công khủng bố, bắn giết trong trường học, chiến tranh …, tôi nghĩ rằng mọi sự đã bắt đầu với Madeleine Murray O’Hare, khi bà ấy than phiền là không nên đọc kinh trong trường học nữa. Và chúng ta đã đồng ý!

Rồi lại một người khác lại có ý kiến là chúng ta không nên đọc Kinh Thánh nơi trường học, cũng chính quyển Kinh Thánh trong đó dạy chúng ta: 'Chớ giết người, chớ trộm cắp, yêu thương tha nhân như chính bản thân mình, v.v…', và chúng ta cũng đã đồng ý!

Sau đó bác sĩ Benjamin Spock lại nói là chúng ta không được đánh con cái mình khi chúng làm gì xấu, vì chúng ta có thể làm sai lệch nhân cách bé nhỏ của chúng và làm cho chúng không biết tự quý trọng bản thân mình nữa. Thế rồi con trai của chính vị bác sĩ ấy khốn thay đã tự tử. Người ta bảo rằng một chuyên viên chắc chắn phải biết mình nói gì, còn ông ấy nói với chúng ta điều mà chính thực tế gia đình ông ấy thất bại, và chúng ta cũng đồng ý luôn !!!

Bây giờ chúng ta lại tự hỏi là tại sao con cái chúng ta không có lương tâm, tại sao chúng không phân biệt được thiện ác, và tại sao chúng ta có thể nhẫn tâm giết chết một thai nhi, một người thân hay chính mình. Có thế sau khi suy nghĩ chín chắn, chúng ta đi đến kết luận: chúng ta gieo nhân nào thì sẽ gặt quả ấy.

Điều Kỳ Lạ… là con người có thể vứt bỏ Chúa một cách dễ dàng rồi sau đó lại tự hỏi tại sao thế giới biến thành địa ngục.

Điều Kỳ Lạ… là chúng ta lại có thể tin những gì báo chí nói mà lại nghi ngờ những gì Kinh Thánh nói.

Điều Kỳ Lạ… là chúng ta gửi cho nhau những chuyện vui cười qua email và chúng được truyền đi tiếp như lửa rơm, nhưng khi gửi những thông điệp về Thiên Chúa thì chúng ta lại đắn đo suy nghĩ trước khi gửi đi tiếp.

Điều Kỳ Lạ… là khi bạn gửi đi thông điệp này, có thể bạn không gửi đi cho nhiều người lắm trong danh sách của bạn, vì bạn không biết họ có tin Chúa không hoặc họ sẽ nghĩ gì về bạn.

Điều Kỳ Lạ… là chúng ta lại hay lo sợ người đời nghĩ sao về chúng ta, hơn là những gì Thiên Chúa nghĩ về chúng ta.

Các triết gia, thần học gia, cũng như các nhà chú giải Thánh Kinh, (cả Tân Ước lẫn Cựu Ước) thường tìm kiếm xem Thiên Chúa, Đấng sáng tạo ở đâu và hiện diện thế nào trong vũ trụ, xuyên suốt rất nhiều thế kỷ. Người ta cho rằng Thiên Chúa hiện diện khắp nơi, trong thời Cựu ước, đền thờ và hòm bia giao ước được coi là những nơi ngự trị đặc biệt của Thiên Chúa như Chúa phán với vua Salômôn: “Ta đã chọn và thánh hoá nhà này, để muôn đời danh Ta ngự tại đây” (2Sb 7:16; 1V 9:3) còn trong Tân ước, thánh đường có nhà tạm hay nhà chầu là nơi Mình thánh Chúa Kitô ngự, đặc biệt Chúa Giêsu hiện diện trong Bí tích Thánh thể nơi nhà tạm. Ðó chính là thánh đường Chúa Giêsu ngự trị, như Người nói đến (Ga 2:21).

Các nhà khoa học cũng chú giải và đào sâu phân tích các áng văn, thơ, và các bài Thánh vịnh và qua bản văn cổ con người ghi chép lại để tìm hiểu Đấng sáng tạo bằng con mắt khoa học từ các suy luận và chép tay của con người qua các thời đại ghi về Thiên Chúa, nhưng con người vẫn là con người…

Karl Marx, cha đẻ của chủ thuyết cộng sản, trí tuệ thông minh siêu đẳng, thông thạo cả về Triết học, Kinh tế học và Xã hội học vào giữa thế kỷ XIX. Ông ta chê tất cả các triết gia là chỉ biết tìm cách “giải thích thế giới, chứ không biết làm sao để thay đổi thế giới”. Ông chủ trương “một cuộc cách mạng triệt để, tòan diện nhằm biến cải bộ mặt thế giới”. Đây là tư tưởng của kẻ độc tài, đặt nền móng cho bao khổ lụy cho cả thế giới xuyên suốt thế kỷ 19-20 khi con người loại bỏ Thượng Đế ra khỏi cuộc sống của họ.

Rồi cuộc cách mạng Bolchevik thành công ở nước Nga kể từ năm 1917, thì các môn đệ của Marx là Lenin, Stalin, Mao trạch Đông, Fidel Castro, Hồ Chi Minh, Kim Nhật Thành, Kim Young il v.v… đã đưa chủ thuyết Marxist lên thành một giáo điều độc tôn duy nhất, với chủ trương “ bạo lực cách mạng, đấu tranh giai cấp, chuyên chính vô sản v.v…” khiến gây ra không biết là bao nhiêu cuộc tàn sát, tiêu diệt hàng trăm triệu con người bất đồng chính kiến, không cùng đường lối cách mạng ở khắp nơi từ châu Âu, qua châu Á.

Từ 100 năm qua, một thời gian rất dài con người đã lưu đày Thượng Đế của họ  khi chủ thuyết vô thần Cộng Sản lan truyền và vội vã tuyên bố rằng Đấng sáng tạo-Ngài đã chết. Rồi ngày nay qua bao nhiêu biến cố, chủ thuyết vô thần cộng sản đã cướp đi bao nhiêu sinh mạng và gia trị cuộc sống bị bôi nhọ…người ta gọi Ngài trở về, ưu tư về Ngài. Niềm ưu tư về một thế giới siêu việt phải để Ngài trở về ngự trị giữa lòng tư tưởng hiện đại, một khi nó đã cảm nhận mãnh liệt những vấn đề giá trị con người. Người ta không thể tự nhiên tự vấn về vấn đề con người như hạnh phúc, nỗi đau mà không nghiêm chỉnh tự hỏi về Thượng Đế của mình.

“Đối với những người hiện đại, tín hữu hay vô thần, vấn đề Thượng Đế đặt ra trong tương quan mật thiết với vấn đề con người, hay đúng hơn, vấn đề ấy chính là vấn đề con người và vấn đề lịch sử của họ” (J. Delanglade).

Từ Platon, qua Descartes cho đến Kierkeggard và Jaspers, Thiên Chúa luôn luôn được ghi nhận như thể “Tuyệt Đối” đặt nền móng cho mọi lý giải hiện hữu và là ý nghĩa của đời sống con người. Thiên Chúa là một ý tưởng hoàn toàn được biểu tượng bởi ý tưởng, lý trí nghĩa là ta không có thể có một trực giác nào về Ngài – như vậy ta chỉ có thể suy tưởng về Ngài chứ không thể biết Ngài. Chẳng hạn:

Thượng Đế của Platon là “Thiện thể” một linh tượng của vũ trụ thần thánh.

Thượng Đế của thánh Paul lại là một Thiên Chúa sáng tạo.

Thiên Chúa của Descartes là “Chân lý” và “chân thật.”

Thiên Chúa của Kant là không gian suy tưởng và không gian tri thức, vì con người không nhận thức tới nổi.

Thương Đế của Kierkerggard là Thiên Chúa Ngôi Vị.

Thượng Đế của Aristote thì tối thượng và siêu việt…v.v…

Trong phạm vi bài viết này tôi không muốn đi sâu và Triết học Thần học mà chỉ muốn mọi người có cái nhìn về Đấng sáng tạo, trung tâm của những suy tưởng và còn là trung tâm sinh hoạt của con người qua việc thờ phượng, tin vào Thượng Đế, làm lành, lánh dữ, phải biết yêu thương, giúp đỡ tha nhân, sống có mục đích…thì có bao giờ ta phải than phiền về tình trạng tồi tệ của thế giới chúng ta đang sống.

Kierkergaard viết: “Muốn chứng minh có Thiên Chúa là muốn làm một việc điên rồ nhất. Một là nói Ngài hiện hữu thì không chứng minh được. Hai là nói Thiên Chúa không hiện hữu thì cũng không thể chứng minh được”.

(Còn tiếp)
Ngoan Nguyễn

Views: 0

Người đăng bài viết

Joe M.D.