"Ngày mai nhỡ tiếng vô thường gọi
Ta có mang theo được những gì ?"
Tháng trước, Thanh Huyền (Paris) đã chuyển đến mọi người : "Thư viết lần cuối cho bạn" của Kim Phụng (Texas) viết cho Liên châu, đọc mà thấy nao lòng:
"Tôi không biết đây có phải là cô bạn luôn vui vẻ và rất tròn trịa tên L.Châu của mình không nữa mà chỉ là hình ảnh của một bà lão già nua xa lạ không nhận ra tôi là ai nữa; một bên tay C không cử động được từ lâu sau khi bị stroke, tay còn lại được bao lại như một boxer (nurse cho biết phải làm như vậy vì C cứ giựt ra những ống dẫn thuốc hay dẫn chất dinh dưỡng) cứ đập lên xuống và mắt C thì trừng trừng nhìn tôi như muốn nói “Hãy để tôi đi đi…tôi mệt mỏi quá rồi với bịnh tật kéo dài và sự khổ đau không thể nói được gì bằng chính tiếng nói của mình."
Cuối thư, sau khi bạn đã ra đi vĩnh viển, K P nói với L.C.: " Khi buớc chân vào cảnh giới khác chắc hẳn mày sẽ rất thảnh thơi không vướng bận, không những âu lo phiền muộn hay đau khổ nữa chỉ còn bọn tao ở đây với bao nỗi lo toan vất vả của cuộc đời. Vẫn biết mày ra đi là một sự giải thóat nhưng sao tao lại thấy rất đau lòng, cuộc sinh ly tử biệt nào cũng thật buồn và đầy nuối tiếc. Mày đã sống hết lòng với người với đời nhung dường như không được đền bù; hạnh phúc lứa đôi thật nhiều trắc trở và bản thân phải chịu đựng căn bịnh làm cho không nói được một thời gian rất dài, rồi còn nhiều nhiều lắm nỗi khổ trong lòng phải không? Kể từ ngày mày ra đi tao đã ngẫm nghĩ về thân phận con người rất nhiều khi có dịp một mình thinh lặng, để rồi mỗi khi chợt thức giấc giữa đêm và nhớ tới là tao không sao ngủ lại đuợc…. trang sách cuộc đời đã đóng lại …, hãy an nghỉ đi Châu nhé…Nghiêng mình xuống, nuớc mắt hai hàng"
Quả là: "Cảm ơn đau khổ, cô liêu
Khiến ta lắng lại học nhiều điều hay."
Không biết sau đó có phải vì cảm thấy "Đời là vô thường" không? mà tự nhiên Thanh Huyền sưu tầm lại hình ảnh các thầy cô chụp chung với nhau ở góc sân trường SNA. Em điểm danh và nhớ lại ghi chú tên từng thầy cô một, quả là em nhớ quá giỏi. Hình ảnh này dẫn tôi về với những kỷ niệm xưa khi còn dạy ở SNA, hồi đó các em rất ngoan. (bây giờ cũng vẫn còn ngoan!) Vì lớp 12 là lớp thi, nên các em năn nỉ cô dạy "kèm" thêm vào sáng chúa nhật, tôi gật đầu. Đây là giờ học tự nguyện, không bắt buộc phải có mặt, vậy mà 4 lớp 12 tôi phụ trách gần như có mặt đầy đủ. Đông quá nên phải ngồi xuống terrace nền xi măng phía dưới lầu 1 để học. Nhìn hơn 100 em mặc áo dài trắng ngồi đưới đất cong lưng đặt tập trên cặp, cúi đầu cặm cụi để lo chép thơ, viết bài, sao tôi thấy thương các em quá! Đúng là dân SNA siêng học thiệt! hèn gì sau này đa số các em đều rất thành công ngoài xã hội. Nhân dịp này, nhìn hình các em lại nhắc nhở những kỷ niệm xưa với thầy cô. T.H email cho tôi "Cô ơi, nhìn hình ngày xưa cô giống Thanh Lan quá" (đây là lần thứ 2 TH nhắc lại ý này, lần trước là từ hinh chụp trong lớp của Anthony Hoàng (New York). Sao mấy em còn giữ kỷ hình ảnh xưa lâu quá? chắc là lòng vẫn muốn chắt chiu kỷ niệm cũ. Nghe TH nói vậy tôi nhủ thầm "cái kiểu này chắc phải trốn, không gặp em nữa, kẻo em bị thất vọng" Tôi nói vậy là vì dịp 30/4 khi đi xem phim Unforgetable của 1 đạo diễn Việt Nam quay lại cảnh cuộc đời một số nhân vật trước và sau 30/4 cùng cảm nghĩ của họ bây giờ. Khi nhìn hinh ảnh ngày xưa các Nữ sỹ quan QLVNCH, trong bộ Vest -Jupe, ai cũng trẻ đẹp, xinh xắn và duyên dáng, nhưng qua phần hình ảnh hiện tại nhìn mà thấy đau lòng bởi sự tàn phá nhan sắc của thời gian. Chị bạn ngồi cạnh tôi nói "Trông bây giờ sao "thảm" quá!" Tôi mỉm cười trả lời : "trông nguời lại ngẫm đến ta", biết đâu mình cũng "thảm" mà mình không biết đó thôi!"
Nhân dịp kỷ niệm 40 năm biến cố 30/4 khiến tôi nhớ lại nhiều điều, nhất là thời kỳ gian khổ sau đó. Nó nhắc tôi nhớ đến người cha thân yêu của mình, và tôi muốn viết 1 bài về ba nhất là về ngày ba qua đời. Có những đoạn tôi vừa viết vừa khóc, đôi khi phải ngừng lại để đứng lên đi tìm khăn giấy…Trong tâm trạng u buồn đó, một buổi sáng nhận được tin TH báo "Cô Kim Tiếng, hiệu trưởng SNA vừa qua đời ở Virginia…" tôi lặng thầm "lại thêm 1 trang sách đời đã lật qua…" Dư âm buồn vẫn còn mới quá, chưa kịp tan loãng thì ngày hôm sau TH lại báo thêm tin mới :" Thầy Giáp Bằng Phan mới đi về cõi vĩnh hằng ở OC(CA). Ôi, ngồi ngẫm lại, quả là:
"Rồi chợt một lần ta nhận ra
Trên đời mọi thứ sẽ phôi pha,
Không chi chắc thật và miên viễn!"
Nghe TH kể lại thầy GBP dặn con trai khi nào ba mất thì nhớ email báo tin cho TH biết. Đúng là amh Phan đã lo chu đáo thiệt! Bây giờ TH là trung tâm tin tức của SNA toàn thế giới. Tôi giật mình khi nhớ lại tôi viết bài nhắc nhở mọi người lo chuẩn bị cho "giờ phải đi", nhưng nếu:
"Thí dụ bây giờ tôi phải đi
Tôi phải đi tay chia ly cùng đời sống này."
Thì chắc là bạn bè và học sinh sẽ không ai biết hết, tôi phải bắt chước thầy P. lo soạn một danh sách những người cần biết về sự "ra đi" của mình để lại cho con. Rồi tự nhiên thấy hình như bóng dáng "người tình đặc biệt" mà ai cũng phải 1 lần gặp gỡ cuối cùng trong đời đang quanh quẩn đâu đây. Một buổi sáng thức dậy tôi chợt thấy tim đau nhói lên 2 cái, rồi sau đó lại tái diễn 5,6 lần như vây trong suốt buổi sáng và chiều. Chẳng lẽ "người tình không thể từ chối được" đang nhắc nhở tôi về cái "hẹn hò lần cuối" sao?. Tôi vội email cho BS hỏi về thắc mắc của mình? Không ngờ chỉ 5' sau khi tôi gửi email, nghe phone reo, tiếng cô y tá của Kaiser vang lên hối hả giục tôi đi tới Emergen Care ngay. Tôi không chịu đi, vì thấy mình o.k. nên cô đành làm hẹn cho tôi đi gặp BS ngay chiều tối hôm đó. Tôi nhắn tin cho bạn thân biết lý do chiều nay tôi không đi bộ với bạn được. Một lát sau dòng tin nhắn cảm động của bạn hiện lên: "Mình sẽ cầu nguyện cho bạn được bình an, tụi mình vẫn còn rất cần có nhau trong đời, bạn ơi". BS khám rất kỹ, bắt tôi hít vào thở ra, rồi nói y tá đem máy đo nhịp tim vô đo, gửi tôi xuống chụp X-Ray và đi thử máu. Kết quả có ngay và gửi tới BS liền, khi tôi gặp lại, BS cho biết mọi chuyện đều o.k. chưa tìm thấy nguyên nhân nào, nhưng chuyện liên quan đến tim là chuyện quan trọng, không thể lơ là được, rồi căn dặn tôi về nhà bất cứ lúc nào thấy đau nhói nhiều hơn thì phải gọi 911, rồi làm hẹn cho tôi tuần sau trở lại gặp BS gia đình. Đúng là hệ thống y tế ở Mỹ thật tuyệt vời, vừa nhanh chóng vừa chu đáo. Lái xe về nhà, tôi thầm nghĩ chắc anh chàng "người tình đặc biệt" cắc cớ muốn phá mình đây nên thầm nhắn với chàng "Anh cứ nhắc hẹn, nhưng anh khoan đến nha, vì em chưa sẳn sàng cho cuộc "hẹn hò lần cuối" của chúng mình đâu. Vậy nhen!" Và có lẽ chàng dễ thương đã nghe theo lời tôi nhắn, nên sau đó mọi chuyện trở lại bình thường. Hôm sau tôi email hẹn bạn thân để ĐT dặn dò về "quỹ từ thiện" ở Saigon làm bạn bối rối :"Ông xã mình nói tướng bạn còn sống lâu lắm!"- "Ủa ông xã bạn chuyển từ Giáo sư ĐHKH qua làm thầy tướng số hồi nào vậy? Nhưng thôi cứ dặn trước vậy cho tốt, kẻo:
"Nếu thật hôm nào tôi phải đi
Tôi phải đi ôi bao nhiêu điều chưa nói cùng…
Chắc lòng rất khó bình an".
Tiếp theo là những ngày mà facebook và email học sinh SNA tràn ngập nói về thầy cô xưa, nói về trường xưa: Ngôi trường nhỏ bé dễ thương (ở SG10) mang tên Sương Nguyệt Anh, (không hiều sao có nhiều người lại thích bỏ thêm dấu sắc thành SN Ánh). Bà là nữ sĩ,con gái của Cụ Nguyễn Đình Chiểu tác giả truyện thơ: Lục Vân Tiên. Nói về NĐC là phải nhắc tới 2 câu thơ nổi tiếng của cụ:
"Chở bao nhiêu đạo, thuyền không khẳm
Đâm mấy thằng gian, bút chẳng tà!"
Đây là 2 câu thơ "tuyên ngôn" của cụ về quan niệm dùng văn chương để tãi đạo lý, để chở điều tốt, điều thiện và chống gian tà, chống cái xấu, chống ngoại xâm (Pháp) tiêu biểu cho tinh thần nghĩa khí của nguời miền Nam, nên người đời còn gọi cụ là "Ông già Ba Tri".
Sương Nguyệt Anh là trường nữ trung học tổng hơp công lập đầu tiên ở Saigon do Mỹ xây dựng, ngoài những bộ môn như các trường công lập khác, các HS còn được học thêm các môn nhiệm ý như: doanh thương (kế tóan), kinh tế gia đình (nấu ăn may vá làm hoa vải), hội họa – âm nhạc – nhiếp ảnh – võ thuật.Trường nhỏ, ít lóp nên không khí như gia đình. Do đó cựu nữ sinh Sương Nguyệt Anh khắng khít thương yêu nhau, dù sau này bầy chim trắng ấy bay đi bốn phương tám hướng, người ở lại Sài-Gòn kẻ châu Âu – châu Mỹ, người châu Úc xa xăm.. vẫn luôn gắn bó với nhau.
Theo chân SNA khắp thế giới, các em SNA nam CA tổ chức một lễ tưởng niệm cô K.Tiếng và thầy GB Phan. Trưởng ban tổ chức Ngọc Mai email cho tôi nhờ cô viết vài dòng tưởng niệm cô hiệu trưởng. Tôi nhận lời nhưng băn khoăn vì tôi không thích không khí ca ngợi qua đáng trong các bài điếu văn mà tôi thưòng nghe, tôi chỉ muốn viết vài dòng tâm tình với những cảm xúc thật mà thôi…
Sáng sớm thứ 7 tôi chở chị M. Thư đến nhà thờ Thánh Linh cùng tham dự thánh lễ an táng thầy GBPhan. Chúng tôi gặp Thanh Hằng, cô học trò nha sĩ này rất dễ thương đã chụp hình cho chúng tôi một số hình bên cạnh di ảnh và quan tài của anh Phan. Trên đường về chị M.Thư hỏi tôi: "Bao giờ tới phiên mình đây?". Tôi đùa "Làm sao biết được ý Trời? hôm trước tưởng Ngài gọi em rồi chứ!". Rồi buổi chiều thứ 3 tưởng niệm đã tới, tôi chở chị M.Thư tới hơi sớm vì sợ "cô giáo mà đi trễ thì kỳ lắm!". Đứng nói chuyện lan man với các em SNA ở cuối phòng, bỗng nghe nhắc đến tên Trúc Chi và Phương, tôi nhớ ra cặp vợ chồng trẻ này đều là H.S cũ của tôi hồi cấp lớp 11, nên quay đầu lại. Phương nhìn sững tôi một lát rồi ồ lên :"Dạ thưa chào cô, xin lỗi cô vì từ nãy giờ thấy cô mà không chào, vì cô trẻ quá em nhìn không ra cứ tưởng là các bạn H.S. Vậy là tốt lắm đó cô!" Tôi mỉm cười : "Cám ơn em!" và thầm nghĩ cái anh chàng này sao mà lém lĩnh quá, trốn cái tội vô lễ găp cô giáo cũ không chào một cách rất khéo! Các em tới mỗi lúc một đông và đa số đều mặc áo dài, tôi hỏi N.Mai: "Sao em không nói để cô và cô Thư mặc áo dài luôn?" -"Dạ, tại tụi em mới quyết định giờ chót đó cô!".
Buổi tưởng niệm được diễn ra trang trọng, nổi bật trên sân khấu là bảng hoa "Phượng đỏ" biểu tượng của SNA (công của Mai Hoa) Phần mở đầu là nghi thức tôn giáo: Lễ cầu siêu cho cô K.Tiếng do các hòa thượng ni sư chủ trì với giọng tụng kinh ê a và tiếng mõ gỏ nhịp đều đặn mang một không khí tỉnh lặng, u buồn và trầm mặc. Bước sang phần nghi thức Công giáo để cầu nguyện cho linh hồn thầy Joachim Giáp Bằng Phan (có GĐ thầy tham dự). Mai Trang phụ trách với các bạn trong ca đoàn, đọc những bài phúc âm và hát thánh ca rất tuyệt, cộng thêm tiếng đàn piano thánh thót của Mai Hương, đã làm bầu không khí trở nên thanh thoát, nhẹ nhàng nâng tâm hồn mọi người lên gần Chúa hơn:
"Chạm lòng con Chúa ơi ngay giờ này, chạm lòng con để con luôn tin Ngài…Vực con vươn lên khỏi chốn tối tăm tuyệt vọng, vực con vươn lên khỏi nghi sợ và sầu não…"
Sau đó là tới phần tưởng niệm: Sơ lược tiểu sử các GS K.Tiếng, GB Phan, Đặng Kim Chi (Hiệu trưởng đầu tiên của SNA) và bà Sương Nguyệt Anh. Tiếp theo là phần đại diện GS đọc lời tưởng niệm do tôi phụ trách:
Đôi dòng tâm tình với một người chị vừa "đi xa"
Bài đọc trong buổi tưởng niệm Giáo sư Dương thị Kim Tiếng
Cựu Hiệu Trưởng Nữ trung học tổng họp Sương Nguyệt Anh – Sàigon
tại Little Saigon – Nam CA
Chị Tiếng thân mến,
Như vậy là chị đã thực sự "chia tay" cùng đời sống này rồi sao? ? Một buổi sáng mở facebook nhận được tin các em SNA báo chị vừa "đi xa"! Em lặng người dành 5' để cầu nguyện cho chị được bình an thanh thản ở thế giới bên kia, nơi không còn khổ đau bệnh tật dày vò con người. Riêng chị với thời gian nằm bệnh khá dài em nghĩ chị đã chuẩn bị cho mình đầy đủ "hành trang tinh thần" cho chuyến đi xa tới miền Miên Viễn và giờ này chắc chị đang ở trên cao đó nhẹ nhàng mỉm cười nhìn xuống những người thân yêu, bạn bè, học trò với cái nhìn thương yêu đằm thắm của một tâm hồn luôn dịu dàng
Sau lần ĐHSNA ở Nam CA kỳ trước, chị em mình trao đổi địa chỉ email và từ đó em với chị vẫn thường liên lạc email với nhau, foward cho nhau những hình ảnh đẹp, những bài thơ hay, những bài viết đầy ý nghĩa, lâu dần nó trở thành một sợi dây thân tình. Có lúc em với chị đã từng có "một bí mật" rất riêng tư, sau đó việc không thành, em tưởng chị tự ái giận em rồi chứ, nhưng lòng chị bao dung và thông cảm với em nên chị em mình vẫn tiếp tục email cho nhau…Rồi bổng dưng một dạo chị nín bặt, em lo lắng không biết chuyện gì xảy ra với chị? em email hỏi chị không trả lời làm em hoang mang. Sau này em mới biết là chị đang "nằm bệnh" và không muốn liên lạc tiếp xúc với ai! Em tôn trọng ý kiến chị và thầm cầu nguyện cho chị mau hồi phục…Rồi một hôm em thấy email chị xuất hiên trở lại, mừng quá vậy là chị đã hồi phục rồi! Chị em mình lại tiếp tục email cho nhau như trước, thỉnh thoảng trao đổi vài thắc mắc nhỏ…Bổng nhiên chị lại "nín thinh", lần này em ngầm hiểu chuyện gì đang xảy đến với chị, em cầu nguyện và ước mong có một ngày email chị lại tái xuất hiện. Nhưng hôm nay em lặng người vì biết từ đây em sẽ không bao giờ, không bao giờ còn nhìn thấy email chị xuất hiện nữa, vĩnh viễn thiệt rồi chị ơi! Viết tới đây tự nhiên nước mắt em lặng lẻ rơi tiếc thương chị, một người chị đơn sơ, chân thật, hiền hòa. Không phải ai cũng có những đặc tính đáng quý này như chị. Chị đã từng du học Mỹ nhiều năm lấy bằng Master trước khi về VN làm việc, và là hiệu trưởng một trường nữ trung học (SNA) khá nổi tiếng ở Saigon, nhưng tác phong chị dung dị không thích "chơi nổi", đơn giản không se sua, luôn hòa đồng và không kênh kiệu. Nó mang chút gì âm hưởng của người miền Nam thiệt thà, chân chất, bình dị và em quý chị từ những nét dễ thương đó! Và có lẽ các bạn cùng trường và các em SNA cũng thương chị từ những nét dung dị đó.
Chị ơi! chưa bao giờ em thấy một cô giáo mất đi đã để lại nhiều luyến tiếc trong lòng bạn bè và học sinh cũ nhiều đến thế! Lễ cầu siêu cho chị diễn ra khắp nơi trên thế giới: từ Virginia qua Canada sang Paris tới Saigon, trở lại Houston và bây giờ là Nam CA. Ngày đưa tiển chị về với cõi vĩnh hằng các học sinh SNA từ những nơi xa trở về Virginia tề tựu bên chị rất nhiều trong ngày cuối. Trên cao nhìn xuống chị nên hãnh diện về điều này nha chị!
Chị Tiếng thân mến!
Trên "chuyến xe đời" của số phận mỗi con người, em cám ơn Trời đã cho em được cùng chị, các bạn và các em SNA "đi chung" với nhau trong một đoạn đường đời dưới mái trường SNA thân yêu. Ngôi trường chúng ta tuy nhỏ bé, nhưng đầy tình thân thương và ấm áp nhất là sau này với những ĐHSNA toàn thế giới… càng thắt chặt mối dây thâm tình này nhiều hơn. Các em SNA tuy thành đạt nhiều mặt ngoài xả hội, nhưng vẫn giữ gìn truyền thồng "Tôn sư trọng đạo" của nguời Việt Nam, luôn bày tỏ lòng kính yêu thầy cô. Đăc biệt các em luôn gắn bó thân tình với nhau, với thầy cô như trong một gia đình. Viết tới đây bổng nhiên em nhớ tới lời một bài hát mà em rất thích vì nó dễ thương và chan chứa tình người, nó diễn tả phần nào bầu không khí gắn bó thân thương trong đại gia đình SNA:
"Cám ơn Người vì ngày hôm nay đây Chúng ta quây quần đang có nhau
Biết bao hạnh phúc, xớt chia cuộc sống, mến thương nhau đầy trọn tình thân…"
Chị à ! hát tới đây lòng em rưng rưng muốn khóc vì chị đã rời xa mọi người thực rồi, từ đây làm gì còn cảnh "quây quần đang có nhau" với chị nữa hả chị? nhưng lòng "mến thương nhau" thì em nghĩ sẽ còn mãi mãi trong gia đình SNA thân yêu của chúng ta nhất là "lòng mến thương" dành cho chị. Hôm tiển biệt chị ở Virginia và hôm nay trong lễ tưởng niệm này có bao người "Chẳng vành khăn trắng cũng lệ rơi" dù biết rằng sự ra đi giúp chị giải thoát khỏi những cơn đau bệnh giằng dai, nhưng sự tiếc nuối vẫn còn âm ỉ trong tim mọi người.
Chị Tiếng ơi!
"Ngoảnh lại cuộc đời như giấc mộng
Được mất bại thành bổng chốc hóa hư không!"
Chưa bao giờ em thấm thía 2 câu thơ đó bằng lúc này, khi ngày hôm trước được tin chị ra đi vĩnh viển thì hôm sau lại nhận được tin anh Giáp Bằng Phan cũng vừa vĩnh biệt mọi người đi về với Chúa. Cuộc đời quả là vô thường nay còn mai mất "Ôi thân phận của con người tựa bông hoa nở tươi, một làn gió nhẹ lung lay cũng biến tan sắc màu.". Nhưng chúng ta những nhà giáo chân chính của một thời xa xưa, vẫn hãnh diện đã đóng góp cho đời các thế hệ học sinh SNA "vừa thành công vừa thành nhân", đó là điều càng ngày càng quý hiếm trong xả hội hôm nay, trong đó sự đóng góp của chị hiệu trưởng là chính. Nỗi tiếc thương của các em SNA dành cho chị đã chứng minh điều đó! Sự có mặt đông đủ của các em SNA trong những buổi lễ tưởng niệm chị ở khắp nơi càng khẳng định điều ấy mạnh mẽ hơn!
Xin lưu luyến vĩnh biệt hai nhà giáo từ thời xa xưa yêu dấu dưới mái trường SNA thân yêu
"Trần gian là cõi vô thường.
Đời là cõi tạm, vấn vương làm gì?
Buồn vui trả lại trần gian.
Mi buồn khép kín, áo quan đưa về."
——————
Khi viết bài này tôi đã ứa lệ, nên nghĩ rằng khi đọc cảm xúc ấy sẽ không trở về lần nữa, nhưng không ngờ khi đọc có lúc tôi nghẹn ngào, có lúc mắt nhòe đi không nhìn thấy chữ. Tôi tự nhủ thầm :"Dạo này sao mà hư quá! dễ "mít ướt" vậy?" Nhưng đến giờ giải lao, thầy Vinh đến nói "Bài viết chị cảm động quá!", rồi ông xã của N. Mai cũng nói vậy. Khi bài được email tới các em SNA, N.M. viết:" Nghe rồi mà đọc lại vẫn cảm động cô oi!" T.H viết: "Bài viết cảm động quá cô oi!" rồi một SNA khác : "Em không thể viết vì bài của cô làm em không thể không khóc và nể phục tinh thần SNA của các chị"…Như vậy là đâu phải tôi "mít ướt" mà cảm xúc chung của mọi người cũng vậy mà.
Sau đó các em lên đọc lời chia buồn của chị Hoàng thị Doãn (Đức) và tâm tình của SNA Đào kim Anh với gia đình thầy GBPhan. Đặc biệt là tâm tình kỷ niệm xưa của M.Linh với thầy GBPhan (từ Saigon gửi email ), mà N.Mai đã trích đọc 1 đoạn rất thú vị:
"Những buổi chiều bất chợt ngoài khung cửa sổ của lớp, ánh nắng rực rỡ màu vàng cam của mặt trời chiếu thẳng vào lớp, xuyên qua 1 vài gương mặt học trò ngây ngô . Ánh nắng đẹp quá và tôi mới chợt ngắm nhìn được mặt trời buổi chiều lúc ấy…
“ Gái thương chồng đang đông buổi chợ ,
Trai thương vợ nắng quái chiều hôm."
Hai câu thơ trên được Thầy đọc lên khi Thầy nhìn thấy ánh mắt ngơ ngác chiêm ngưỡng vẽ đẹp mặt trời của các cô học trò nhỏ. Các em có biết đây là nắng gì không ? Những gương mặt thay nhau lắc đầu .“NẮNG QUÁI “đó các em ạ , “NẮNG QUÁI “ không phải có mỗi ngày , thỉnh thoảng mới có và thường xuất hiện vào từ sau 5 giờ chiều và chỉ kéo dài khoảng 15 đến 20 phút .
Thế có em nào biết được nghĩa bóng của 2 câu thơ này không ? Nhìn học trò của mình , thầy hiểu rằng có lẻ chưa ai hiểu rõ được điều gì, Thầy chậm rãi giải thích :
Các em có biết không , tình cảm yêu thương của người vợ dành cho chồng thật bền bỉ dài lâu… Thế nên: “ Gái thương chồng đang đông buổi chợ “ là tình cảm lúc nào cũng nồng nàn như chợ vào thời cao điểm "đang đông". Còn “ Trai thương vợ nắng quái chiều hôm" để chỉ tình yêu của người chồng dành cho vợ, tuy thật đẹp nhưng lại không được dài lâu ví như sự rực rỡ của cái nắng chiều hôm, được gọi là NẮNG QUÁI, đến thật nhanh và cũng lịm tắt thật nhanh!!! Nếu có ai đó được dịp ngắm nhìn màu vàng cam rồi chuyển dần sang đỏ cam của NẮNG QUÁI, rực rỡ và óng ả như 1 bức tranh trước khi mặt trời lặn,, thì sẽ phải xuýt xoa, trầm trồ. Nhưng rồi cái đẹp rực rỡ đó nhanh chóng chợt đến rồi chợt đi, tan biến trong phút chốc."
Cám ơn thầy Phan đã nói lên sự khác biệt trong tình yêu giữa nam và nữ. Hoan hô tinh thần "chí công vô tư" của thầy Phan. Có lẽ nó cũng hơi tương tự như lời 1 bài hát của Phạm Duy:
" Khi tôi tìm đến em Là tìm vui trong chốc lát
Đến một lúc rồi thôi.Nhớ nhung không cần thiết…
Chớ nên thề thốt chi Đùa vui thôi đây nhé
Say đắm và si mê.Sẳn sàng đang nhạt nhòa."
M.C. N.Mai cũng đã nói khi giới thiệu: ngày xưa thì tụi em ngây thơ chưa hiểu, nhưng bây giờ thì đã thật tâm đắc về những lời giải thích của Thầy qua hai câu thơ trên.
Trước khi bước qua phần Văn nghệ, mọi người tham dự lễ tưởng niệm cùng chụp chung một tấm hình. Sau đó đi lấy thức ăn do các em SNA cung cấp gồm rất nhiều món hấp dẫn, một số món do các em tự tay làm lấy rất ngon. Đúng là xứng đáng với danh hiệu Nữ sinh tổng họp SNA.
Phần văn nghệ được mở đầu với tiếng hát trầm ấm của ca sĩ SNA Ngọc Huệ qua các tình khúc của TCS ( em mới vừa đi hát từ 1 tiểu bang xa, xuống phi trường là vội vàng đến đây ngay), rồi tiếng hát N.Mai và LH Quang song ca bài "Tình nước" của PD…Những bài hát đưa người nghe trở lại với kỷ niệm và thời gian êm đềm xa xưa. Âm nhạc là tiếng nói của tâm hồn Khi cảm thụ được từng nốt nhac Tâm hồn nhẹ bẫng bay bổng Cho ta thấy xoá đi mọi ưu phiền, buồn bã…Xen lẫn đây đó là những âm thanh rù rì tâm sự giữa chị em bạn bè lâu lắm mới có cơ hội gặp lại nhau
Chiều tưởng niệm đã diễn ra với không khí nuối tiếc đầy cảm động nhưng vượt lên trên và bao trùm tất cả là "tình người" đầm ấm, gắn bó với nhau, hiện diện bên nhau những lúc vui, buồn của cuộc sống giữa các thành viên gia đình SNA.Tôi xin mượn lời kết bài hát "Cám ơn Người" để gửi tặng đến các em SNA thân thương:
"Hãy yêu nhiều vì ngày hôm nay đây chúng ta đang còn trông thấy nhau.
Hãy yêu nhiều nửa, cách xa còn nhớ chúc nhau trọn nguyện ước an lành".
Phượng Vũ
Views: 0