Vụ án một nữ sinh viên y khoa 23 tuổi bị hiếp dâm tập thể ngày 16.12.2012 ở thủ đô New Delhi, Ấn Độ, đã gây phẩn nộ không phải chỉ ở Ấn Độ mà cả thế giới vì nó quá dã man.
Nhưng vấn đề không dừng ở đây. Trong khi các cuộc biểu tình rầm rộ đang xẩy ra ở nhiều nơi đòi chính quyền bảo vệ phụ nữ, hôm 28.12.2012, một nữ sinh 17 tuổi đã tự vẫn sau khi bị cảnh sát ép từ bỏ đơn kiện bị hiếp dâm tập thể, chấp nhận tiền bồi thường hoặc kết hôn với một trong số những kẻ tấn công.
Trong khi đó, ngày 8.1.2013, Giáo sĩ Asharam, 71 tuồi, một giáo sĩ nổi tiếng của Ấn Độ giáo, tuyên bố trong một cuốn băng truyền đi trên Internet:
“Bi kịch này đáng lẽ đã không xảy ra nếu cô ấy gọi tên Thượng Đế và quỳ xuống chân những kẻ tấn công. Cái sai không chỉ thuộc về một phía.”
Ravi Shankar Prasad, phát ngôn viên của đảng Hindu Bharatiya Janata, nhận xét rằng lời phát biểu này là “vô cùng đáng lo ngại và đau đớn”. Tờ The Hindu của Ấn Độ viết: “Các quan niệm trong xã hội xuất phát từ những định kiến lâu năm của nền văn hóa hà khắc với phụ nữ và sự việc ở Delhi gần đây là biểu hiện mới nhất và kinh hoàng nhất của định kiến đó.”
Ngạn ngữ Latin “Homo homini lupus est”, tức người là lang sói đối với người (man is a wolf to man), có từ cuối thế kỷ thứ 2 trước Công Nguyên, nay vẫn còn thể hiện tại nhiều nơi và nhiều lãnh vực ở Ấn Độ!
Phát xuất từ tôn giáo
Ấn Độ là nước đông dân thứ nhì trên thế giới với 1,2 tỷ người. Tôn giáo là yếu tố chính ảnh hưởng đến phong tục, tập quán, cuộc sống của đất nước này. Có đến 80,5% dân Ấn theo Ấn Độ giáo (Hindu) và 13,4% theo Hồi Giáo. Các nhóm tôn giáo khác gồm Kitô giáo (2,3%), đạo Sikh (1,84%), Phật giáo (0,76%), đạo Jaina (0,40%), Do Thái giáo, Hỏa giáo và đạo Bahá'í.
Sự khắc nghiệt của hai tôn giáo lớn là Ấn Giáo và Hồi Giáo đang kềm hãm xã hội Ấn ở lại thời tiền sử. Ngoài các cuộc xung đột đẩm máu giữa hai tôn giáo, nhiều hủ tục còn tồn tại trong hai tôn giáo này đã làm cho Ấn Độ khó ngóc đầu dậy được.
Ấn giáo hay Ấn Độ giáo (Hinduism) là đạo căn bản của người Ấn (Hindus), hình thành vào khoảng năm 1.500 trước Công Nguyên hoặc sớm hơn. Đạo này thờ thần linh, không có giáo chủ.
Xã hội Ấn Độ ngày xưa được chia thành bốn đảng cấp, đại khái như sau: Thứ nhất là Brabman (Bà La Môn) gồm những giáo sĩ phụ trách về tế lễ, đọc kinh Vệ Đà, thuyết giáo cho quần chúng. Thứ hai là Kshatriya gồm những người thống trị như vua, quan, nhà quý phái. Thứ ba là Vaisya gồm nông, công và thương. Thứ tư là Shudra tức các tiện dân, làm những nghề hèn hạ và nô lệ.
Đạo Hồi đến tiểu lục địa Ấn Độ lần đầu tiên vào năm 711. Đến thế kỷ 11, toàn miền Bắc Ấn theo đạo Hồi, trong đó có tỉnh Ghaznawid, nay là nước Afghanistan. Vào năm 1206, Thổ Nhĩ Kỳ cai trị Ấn Độ đã biến nước này thành “Quốc Gia Hồi Giáo Ấn Độ” (Muslim State of India) đặt thủ đô tại La Hore.
Năm 1555, Hoàng Đế Humayun của đế quốc Mông Cổ Hồi Giáo (Mughuls) chiếm toàn lãnh thổ Ấn Độ. Trong 3 thế kỷ dưới sự thống trị của đế quốc Mughuls, nhiều người Ấn Độ đã bỏ đạo Hindu theo Hồi giáo. Năm 1858 đế quốc Anh đến thay thế đế quốc Mông Cổ. Năm 1946 đã xảy ra nhiều vụ xung đột đẫm máu giữa Hồi Giáo và Ấn Giáo.
Ngày 14.8.1947, người Anh trao trả độc lập cho Ấn Độ nhưng tách tỉnh Sind có đại đa số dân theo Hồi Giáo thành một nước riêng gọi là Pakistan. Theo tiếng địa phương, Pakistan có nghĩa là “Đất của người Hồi” (Land of Muslims). Vì thế người Trung Hoa đã gọi Pakistan là Hồi quốc. Hồi quốc có hai phần là Đông Hồi và Tây Hồi. Đông Hồi đã trở thành nước Bangladesh.
Những hủ tục còn tồn tại
Mặc dầu nhân loại đã đi vào thế kỷ 21 với những tiến bộ về mọi mặt, dân Ấn Độ vì nghèo khó và thiếu học, nên nhiều hủ tục đáng kinh ngạc vẫn còn được duy trì. Chúng tôi xin tóm lược lại dưới đây một số hủ tục đang bị lên án nặng nề.
1.- Tục lệ nạp của hồi môn khi lấy chồng.
Khi đi cưới chồng, chú rể có quyền yêu cầu bên nhà gái phải nộp của hồi môn bao gồm một số tiền lớn, các vật nuôi, đồ nội thất… Ngày nay họ còn đòi cả các thiết bị điện tử!
Khi của hồi môn không đúng theo yêu cầu của nhà chồng, cô dâu thường bị hành hạ đủ thứ như quấy rối, lạm dụng, phải sống rất khổ sở… Có rất nhiều trường hợp cô dâu bị chính người chồng hoặc gia đình nhà chồng thiêu sống. Thường họ rưới dầu hoả lên khắp người cô gái rồi thiêu cháy. Sau đó họ loan báo nạn nhân đã gặp tai nạn hay tự sát.
Một vài con số thống kê hoạ hiếm cho biết năm 1988 có trên 2200 phụ nữ bị giết liên quan đến của hồi môn, năm 1990 là 4835 người và năm 1993 là 5377. Chính quyền Ấn Độ tránh mở những cuộc điều tra và công bố kết quả. Ở thủ đô Delhi, cứ 12 giờ có một phụ nữ bị thiêu chết, nhưng có tới 90% phụ nữ bị thiêu chết đã được báo cáo là gặp tai nạn, 5% được báo cáo là tự tử. Chỉ 5% còn lại bị coi là giết người. Mới đây, hôm 6/10, báo chí ở Delhi đã loan tin một bố chồng đã thiêu sống cô Pravartika Gupta 25 tuổi và đứa con của cô ta 13 tháng tuổi.
Để tránh khỏi phải nộp của hồi môn khi đi lấy chồng, nhiều gia đình đã bán con gái. Giá bán hiện nay chỉ khoảng 15.000 rupee (tương đương 300 USD). Cô Sabita Singh, 25 tuổi, kể lại rằng cô bị gia đình gả bán cho một người đàn ông lớn hơn cô 19 tuổi từ khi cô còn là một đứa trẻ.
2.- Giết bé gái sơ sinh
Vì vẫn theo tập quán trọng nam khinh nữ, nạn giết bé gái sơ sinh ở Ấn Độ khó ngăn chận được. Một ký giả của AFP đến làng Devda, một làng có 2.500 người dân ở quận Jaisalmer, bang Rajasthan, thấy một lớp học có 23 học sinh nhưng chỉ có một nữ sinh là Padma Kanwar Bhatti. Padma cho biết không có bạn gái nào trong lớp học của cô và cũng có rất ít con gái trong làng. Cô nói: “Các cô gái chết cả rồi”. Khi được hỏi tại sao trong làng rất ít bé gái, một nông dân là Rajan Singhi trả lời: “Chúng tôi vui mừng với những cậu bé trai và thấy thương tiếc khi những bé gái ra đời.” Hầu hết những vụ giết trẻ sơ sinh xảy ra đều có được sự đồng thuận của chính người mẹ và bà đỡ. Ông ta cho biết khi sinh một bé gái, người ta thường dùng một cái túi đựng đầy cát hay thuốc phiện và mù tạt đặt vào mặt đứa bé. Bà mẹ không cho con bú, cứ bỏ thế cho đến khi nó chết.
Báo cáo của một cơ quan nghiên cứu Anh cho biết có khoảng nữa tỷ bào thai đã bị phá ở Ấn khi biết được đó là một bé gái. Quận Jaisalmer chỉ có 837 bé gái và hơn 1000 bé trai. Trên toàn Ấn Độ, tỉ lệ là 858 bé gái/1000 bé trai.
3.- Hủ tục bán con gái làm gái điếm
Vì hủ tục trọng nam khinh nữ và nộp của hồi môn, nhiều bố mẹ nghèo ở Ấn Độ đã coi việc bán con gái cho nhà chứa là cách giải thoát.
Một số địa phương đã gọi hủ tục này là Nthni Utarna, có thể dịch là cởi khuyên mũi. Đây là nghi thức báo hiệu một cô gái đến tuổi dậy thì, đủ trưởng thành để ngủ với vị khách đầu tiên và được đem bán cho các nhà chứa.
Một cô gái bán dâm ở Delhi cho biết mỗi ngày cô kiếm được khoảng 20 USD, tức khoảng 400 rupee. Trong khi đó một người nghèo chỉ sống với dưới 20 rupee mỗi ngày.
4.- Tục lấy chồng chung
Huyện Baghpat thuộc tỉnh Uttar Pradesh, ở cách thủ đô New Delhi chỉ khoảng 2 giờ lái xe, nhưng phụ nữ ở đây có một cuộc sống hoàn toàn cách biệt, họ bị cấm đi học hay đi làm. Khi ra khỏi nhà phải trùm khăn che mặt và chỉ được đi tới đền thờ. Ngoài sự cách biệt đó, còn có nạn lấy chồng chung. Bà Munni, một phụ nữ khoảng 40 tuổi đã kể lại: “Chồng và cha mẹ chồng nói rằng tôi phải làm vợ chung của ba anh em nhà chồng”. Cảnh chồng chung này khiến bà bồng đứa trẻ trên tay mình mà không biết nó là con ai. Bà còn cho biết: “Thỉnh thoảng họ đạp tôi ra khỏi nhà và bắt tôi ngủ ngoài trời. Chưa hết, họ còn đổ dầu hỏa lên mình tôi và châm lửa đốt…”
5.- Loại bỏ các goá phụ
Tục lệ ngày xưa ở Ấn Độ bắt buộc góa phụ phải hỏa thiêu cùng chồng khi chồng chết. Tục lệ này được gọi là siti. Ngày nay tục lệ này đã bị cấm, nhưng nhiều nơi các goá phụ bị đối xử rất tàn tệ, vì họ bị coi là sát phu, là gánh nặng tài chánh của gia đình và là điềm gở cho những người xung quanh. Vì thế, khi người chồng chết, họ bị đập vỡ vòng đeo tay và xóa vết son đỏ trên trán.
Như chúng ta đã biết, một người phụ nữ Ấn khi lấy chống được kẻ một vết son đỏ trên trán, đó là dấu hiệu của phụ nữ đã có gia đình. Nay chồng không còn nữa, họ phải xoá cái vết son đó đi.
Tờ Los Angeles Times cho biết có khoảng 15.000 góa phụ bị ruồng bỏ phải đến sống tại thành phố Vrindavan ở vùng Trung Ấn, được coi là “thành phố góa phụ”. Đây là một thành phố cổ có khoảng 4000 ngôi đền, có nhà dành cho những góa phụ. Họ sống chen chúc trong những ngôi nhà chật chội, không điện nước, không thông tin, điều kiện vệ sinh vô cùng tồi tệ. Họ sống bằng cách cầu kinh mỗi ngày 5 giờ để được trả một số tiền nhỏ và một bát gạo. Có rất nhiều góa phụ phải đi ăn xin khi bị đuổi ra khỏi nhà chồng. Các góa phụ trẻ còn phải đối mặt với mối đe dọa lạm dụng tình dục và nạn buôn người.
6.- Thân phận của đảng cấp tiện dân
Mặc dầu Hiến Pháp hiện nay của Ấn đã hủy bỏ đảng cấp tiện dân (Shudra) được quy định trong truyền thống của Ấn giáo, số phận của những người bị coi là tiện dân vẫn không thay đổi nhiều. Họ gồm những người không thuộc tộc Aryan, những người thuộc các bộ lạc thổ dân không được cải tôn, những người nô lệ. Nhóm này được gọi Paria (những kẻ khốn cùng), bị coi là hạng ti tiện (intouchable), gồm các cùng đinh (dalit) trong xã hội, có nhiệm vụ phục vụ cho ba đẳng cấp trên. Nhóm này lúc đầu không nhiều lắm, nay đã trở thành tổ tiên của trên 160 triệu dân Ấn. Bà Karo Devi thuộc gia cấp cùng đinh đang đi tìm một con bò bị mất, thấy một người đàn ông đi qua, bà liền hỏi ông ta có thấy con bò của bà ta không. Bà ta liền bị đánh trọng thương vì người bà ta hỏi là ông Saroj Singh thuộc gia cấp thượng lưu. Bà Karo Devi đã chết trong bệnh viện!
Nạn lao động trẻ em và buôn bán trẻ em làm nô lệ lao động
Thống kê trên toàn Ấn Độ cho biết hiện nay số trẻ em không được đến trường và phải lao động kiếm sống là khoảng từ 60 triệu đến 115 triệu em, tùy theo lúc và theo mùa.
Rất nhiều trẻ em phải nghỉ học để cùng mẹ, chị lao vào cuộc chạy đua sản xuất thuốc lá thủ công để giúp đỡ gia đình. Mỗi người phải mất từ 10 đến 14 tiếng mới cuộn đủ 1.000 điếu thuốc mỗi ngày chỉ để nhận được 2 USD.
Tổ chức Save the Children ước tính có khoảng từ 150.000 đến 200.000 trẻ em bị buôn bán làm nô lệ hàng năm. Một vài thí dụ cụ thể: Hồi tháng 10, các cơ quan truyền thông loan tin một cô gái 16 tuổi đến từ Assam đã được cảnh sát giải cứu từ một ngôi nhà ở khu vực giàu có Bagh Punjabi, New Delhi. Cô bị chủ nhà là một bác sĩ giam giữ trong nhà đã 4 năm. Không những vậy, cô còn bị ông ta cưỡng hiếp liên tục. Trước đó, vào tháng 4, một cô gái 13 tuổi khóc lóc kêu cứu từ ban công một căn nhà 2 tầng ở khu dân cư Dwarka, New Delhi. Cô đến từ bang Jharkhand, bị chủ nhà nhốt 6 ngày và bỏ đói trong khi chủ đi nghỉ ở Thái Lan. Tổ chức từ thiện Shakti Vahini đã giúp giải cứu cô.
Chính phủ Ấn Độ cho biết có 126.321 trẻ em bị buôn bán bất hợp pháp đã được giải cứu trong 2 năm 2011 và 2012, tăng gần 27% so với năm 2010. Một đạo luật của Ấn Độ ban hành năm 1986 cấm sử dụng lao động trẻ em dưới 14 tuổi, nếu vi phạm sẽ bị phạt tù đến 2 năm và phạt tiền 20.000 rupee. Nhưng tỷ lệ tội phạm bị kết án do phạm tội này chỉ ở mức 20%.
Còn chờ một cuộc cách mạng
Theo Ngân Hàng Thế Giới, nền kinh tế Ấn Độ năm 2011 có GDP trên danh nghĩa là 1.848 tỷ USD, có mức phát triển là 5,8% trong hai thập niên liền và năm 2011 đã đạt tới 6,1%, được coi là một nước phát triển nhanh nhất trên thế giới.
Tuy nhiên, dân số khổng lồ đã làm cho GDP bình quân đầu người của Ấn Độ chỉ đạt mức 4.031 USD tính theo sức mua tương đương, hay 885 USD tính theo GDP danh nghĩa. Vì thế, Ấn Độ bị xếp vào nhóm các nền kinh tế có thu nhập thấp.
Theo bản tin ngày 2.8.2012 của đài RFA, chính phủ Ấn Độ cho biết những hộ gia đình trung bình ở nông thôn Ấn Độ mỗi ngày chi tiêu cho một đầu người là 43 rupee, tương đương 77 xu Mỹ. Ở thành thị cũng chỉ chi tiêu gấp đôi số đó mà thôi. Trong số này, có 10% người nghèo khổ chỉ thu được chừng 500 rupee mỗi tháng (khoảng $10 USD).
Những tranh luận chung quanh vụ hiếp dâm tập thể hôm 16.12.2012 cho thấy xã hội Ấn đang sống trong thời đại “homo homini lupus est” (người là lang sói đối với người), không phải chỉ giữa nhà cầm quyền với dân mà cả giữa các đảng cấp trong xã hội. Với một xã hội như thế, cần có một cuộc cách mạng mới có thể xoá sạch các hủ tục được. Nếu chỉ cải cách thì phải mất vài chục thế kỷ nữa.
Ngày 10.1.2013
Lữ Giang
Views: 0