Chu Thị Hồng Hạnh
Đang chạy dở cuốc xe anh thấy chuông điện thoại reo, cầm máy lên giọng phụ nữ nghẹn ngào:
– Anh Toàn phải không? Tháng trước anh chở em từ sân bay về Thái Bình, giờ anh có thể chở em về Hà Nội được không?
– Em chờ anh khoảng 30 phút nữa nhé! Rất may anh cũng đang chở khách về Thái Bình.
Anh nhớ ngay ra người phụ nữ đó. Chị tầm 30 tuổi, trắng trẻo, ưa nhìn. Hôm đó suốt chặng đường dài chị vui mừng phấn khởi khoe với anh bao nhiêu là đồ chơi cho hai đứa con gái và quần áo mua cho chồng. Nhìn vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc của chị mà anh thấy vui vẻ trong lòng. Anh không nhớ đã bao nhiêu năm rồi anh mới có lại cảm giác đó.
Chị kể chị đi giúp việc nhà ở bên Dubai, may mắn gặp được chủ nhà tốt, ngoài tiền lương họ còn cho thêm tiền thưởng nữa, nên sau bao năm làm việc vất vả chị cũng kiếm đủ tiền cho chồng xây lại ngôi nhà cho bằng với người ta, vì quê chị đất chật người đông, người làng chị kéo nhau đi làm thuê nhiều lắm!
3 năm trước chị để hai đứa bé ở nhà cho chồng, đứa lớn 5 tuổi, đứa nhỏ 3 tuổi. Giờ chị muốn tạo niềm vui bất thình lình cho chồng và con nên chị không báo trước ngày về.
Khi xe dừng trước cổng ngôi nhà 2 tầng mới tinh, chị cứ nài nỉ anh vào uống nước, ăn bữa cơm sum họp với gia đình chị rồi hãy về Hà Nội, nhưng vì có cuộc gọi gấp nên anh quay đầu xe về ngay, chỉ kịp trao cho chị cái cạc-vi-zit của anh.
Đến chỗ chị hẹn là quán nước đầu làng anh ngạc nhiên nhìn chị bước ra xe. Mới có một tháng mà từ người phụ nữ vui tươi, tràn đầy sức sống chị biến thành một người khác hẳn: xanh xao, gầy yếu, hai mắt thâm quầng, sưng húp… có lẽ vì khóc nhiều. Lên xe không để anh phải hỏi, chị vừa nói vừa nước mắt lã chã rơi.
– Anh chở em lên Hà Nội kiếm giúp cho em nhà trọ tử tế để em ở tạm rồi kiếm mặt bằng mở quán. Thấy anh đàng hoàng nên em rất tin tưởng.
Nhìn vẻ mặt đầy những câu hỏi của anh chị kể tiếp.
– Hôm trước anh đưa em về bất ngờ nên em được chứng kiến cảnh còn bất ngờ hơn. Chồng em, hai con gái em đang vui vẻ quây quần ăn cơm cùng em gái ruột của em. Có điều em em có chửa to lắm rồi. Nó chưa có chồng. Từ ngày em đi đến giờ nó thường xuyên chạy qua nhà chăm các cháu, bọn trẻ con quí nó lắm, lần nào em gọi điện về cũng nhắc tới dì.
Em thì ngày nào cũng làm không ngơi tay từ sáng tới khuya, hết chăm người đến dắt chó đi dạo… đâu có gọi điện thoại thường xuyên được. Hồi mới sang nhớ con đêm nào cũng khóc ướt gối, rồi dần dần cũng phải quen thôi. Nhìn cái bụng chửa vượt mặt của nó mà tim em như có ai lấy dao đâm vào. Em muốn gào, muốn đập phá cho hả giận nhưng không làm được vì nó là em ruột của em. Suốt cả tháng nay nó cứ cúi gằm mặt xuống, ăn xong bữa là chui vào buồng.
Chồng em tỏ vẻ ăn năn, hối lỗi lắm nhưng em biết lão rất mừng vì đứa bé là con trai. Buồn nhất là hai đứa bé nhà em cứ quấn chặt lấy dì, bọn nó xa mẹ lâu ngày nên không gần gũi nữa.
Em mà còn sống ở nhà thêm ngày nào nữa chắc em phát điên mất.
Cách đây mấy hôm, em gọi cả hai người ra nói chuyện. Đứa bé sắp ra đời phải làm giấy khai sinh cho nó, nên em sẽ ly hôn, em lên Hà Nội kiếm chỗ mở quán rồi đón hai đứa bé đi. Lão chồng em nhất quyết không chịu nhưng em còn lạ gì đàn ông, mía ngọt đánh cả cụm nữa. Sau cùng lão nói sẽ bán nhà để đưa lại cho em một nửa, còn một nửa hai người đó vào sâu trong làng kiếm miếng đất khác xây nhà.
Những ngày ở làng, em cũng chứng kiến bao nhiêu cảnh tồi tệ hơn em nhiều. Anh biết không, em còn may gặp được chủ nhà tử tế đó chứ nhiều chị sang bên đó bị đối xử không khác gì nô lệ, ngày làm quần quật nhưng hở một tí là bị đánh, tối đến còn bị chủ sờ soạng, cưỡng dâm nữa. Vậy mà gửi tiền về chồng mang đi chơi gái hết.
Vừa quệt nước mắt chị vừa lẩm bẩm:
– Thôi số em nó khổ em đành chịu vậy chứ nhất quyết em không có chung chồng. Em nấu ăn ngon lắm nên em lên Hà Nội mở quán, em tin ông trời sẽ phù hộ cho ba mẹ con em.
Nói xong chị mệt mỏi ngủ thiếp đi, còn anh trầm lặng tiếp tục lái xe.
Cuộc đời con người chẳng biết thế nào mà nói trước, mới tháng trước ở chỗ dừng chân chị còn nhờ anh ướm thử cái áo chị mua cho chồng mà bây giờ gia đình đã tan nát hết.
Xe sắp vào tới Hà Nội anh gọi chị dậy rồi nói.
– Anh có chuyện muốn nói với em. Bây giờ anh đưa em về nhà ở tạm với mẹ anh. Nhà anh chỉ có hai mẹ con. Mẹ anh rất hiền. Mười năm trước anh lấy vợ nhưng mấy năm vẫn chưa có con. Đi bác sĩ thì bảo tại anh bị yếu. Thay vì cùng anh chữa trị thì cô ấy cặp bồ rồi về nhất quyết ly hôn. Về sau anh mới biết thằng đó là người yêu cũ của cô ấy. Từ đó đến giờ anh không tiếp xúc với phụ nữ nữa.
Trước kia anh là kỹ sư xây dựng, rất hay phải đi công tác xa. Sau chuyện đó anh chán nản bỏ việc luôn, mua xe chạy Taxi để còn hàng ngày về với mẹ. Giờ em đang sốc thế này ra nhà trọ ở gặp người không tử tế thì khổ lắm!
Vài năm sau …
Ai có đi ngang khu vực đó sẽ thấy quán phở của chị đông nghịt. Chị bán, anh thu tiền luôn tay. Bát phở của chị giá bình dân nhưng rất đầy đặn, ngon lành… là nhờ anh dậy từ khuya đến lò mổ lựa từng miếng thịt, cân xương. Tính chị xởi lởi, hay giúp đỡ mọi người nên ai cũng quý. Hai bé gái đi học về là sà vào phụ mẹ và hạnh phúc nhất là bà nội lúc nào cũng bế chặt thằng cu bụ bẫm trên tay.
Thỉnh thoảng có ai hỏi anh chị làm quen nhau ở đâu mà gái Thái Bình lấy trai Hà Nội, chị lại cười tít mắt:
– Ở trên xe chứ còn ở đâu nữa…
Chu Thị Hồng Hạnh
Nguồn: Sưu tập trên internet
Views: 0