An Nhiên
Cha mẹ làm lụng vất vả cả đời, ăn uống dè xẻn, mặc cho ngày hay đêm, dù cho lưng đau chân mỏi cũng cắn răng chịu đựng vì các con.
Cha mẹ không than thở kể khổ, không cầu mong đền đáp, theo thời gian con người ta dần già đi, chúng ta vẫn cứ là báu vật bé bỏng của cha mẹ.
Có một bài hát thiếu nhi hát rằng: “Thế gian có mẹ là tốt nhất, con có mẹ giống như báu vật, nhào vào lòng mẹ, hạnh phúc không thôi. Còn cha là mái nhà chở che, không có cha thì căn nhà sẽ đổ. Cha mẹ sẵn lòng ‘làm trâu là ngựa’ vì gia đình, dù cho có phải lên núi đao xuống chảo lửa cũng không từ nan. Vì vậy, hai người vất vả nhất trên thế gian chính là cha và mẹ”. Những lời này thật sự không hề sai chút nào.
Cả cuộc đời này, người mà chúng ta có lỗi nhất chính là cha và mẹ. Có câu rằng: Con muốn chăm sóc mà cha mẹ chẳng còn.
Có đôi khi, chúng ta đều biết rằng phải hiếu thảo với cha mẹ, nhưng chúng ta thường xuyên bận rộn nhiều việc trong cuộc sống mà vô tình bỏ quên cha mẹ, thật ra chúng ta nợ cha mẹ rất nhiều.
Người ta nói: Ơn sinh thành, ơn dưỡng dục, ơn của song thân không bao giờ báo đáp được hết.
Sửa phạt là yêu, nghiêm khắc là thương, nhưng chúng ta đã thật sự hiểu lòng cha mẹ? Tình yêu thương của cha mẹ bao la như biển cả, sự hy sinh của cha mẹ là không cầu mong được báo đáp. Những gì cha mẹ cho con, họ chưa từng oán thán. Cha mẹ hy sinh cho chúng ta tất cả mà chẳng hề tính toán.
Duyên phận kiếp này với cha mẹ rất ngắn ngủi.
Hãy biết trân trọng, bởi vì kiếp sau có lẽ chúng ta sẽ không còn được gặp lại cha mẹ nữa. Có gặp lại cũng chẳng nhớ là ai nữa rồi!
An Nhiên
Nguồn: fb Peter Nguyenthanh
Views: 0