Bằng Phong Đặng văn Âu
Tôi là một Phật tử truyền thống. Truyền thống, bởi vì ông bà tôi, cha mẹ tôi là Phật tử nên tôi trở thành Phật tử. Nếu ông bà tôi, cha mẹ tôi là Công Giáo thì tôi trở thành Công giáo. Nói như thế, có nghĩa là Phật tử hay Công giáo đều là vấn đề hoàn cảnh (Question de l’ambiance = question of the atmosphere). Điều căn bản là, dù Phật tử hay Công giáo, đều phải có Đức Tin chân chính và trong suốt vào đấng Giáo chủ của mình. Do đó, không có lý do gì người có đức tin ở tôn giáo này lại phỉ báng, mạ lỵ người có đức tin ở tôn giáo khác. Sự phân hóa hay chia rẽ là do âm mưu của quỷ sứ. Trước hết chúng ta là người Việt Nam đều có bổn phận chứng tỏ xứng đáng một dân tộc có bốn ngàn năm văn hiến để người bản xứ không khinh bỉ chúng ta, bất luận thuộc tôn giáo nào. Cố gắng làm người tử tế, có nhân cách là hành động báo hiếu Tổ Tiên.
Bất cứ ai lợi dụng tôn giáo để mưu cầu lợi ích riêng tư đều là kẻ buôn Thần, bán Thánh. Nhà văn Dương Thu Hương nhận định về cuộc chiến vừa qua trên đất nước Việt Nam: ‘Một chế độ man rợ đã chiến thắng một nền văn minh’ Kẻ chiến thắng muốn chứng tỏ chúng có chính nghĩa thì chúng phải ra sức mạ lỵ người lãnh đạo nền văn minh để cho người đi tìm tự do như chúng ta trở thành tha phương cầu thực, giá áo túi cơm, chứ không phải là người tị nạn chính trị. Đó là âm mưu tiêu diệt khát vọng giành lại giang sơn của những người tha thiết muốn phục hồi nền văn minh.
Vì vậy, kẻ thù của chúng ta phải mua chuộc, phủ dụ kẻ háo danh nuôi giấc mơ “Sinh vi Tướng, tử vi Thần”để viết hồi ký lăng mạ Tổng thống Ngô Đình Diệm là đương nhiên. Tôi là người chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa hãnh diện binh nghiệp của mình và có lòng tự trọng, nếu im lặng trước âm mưu thâm độc của kẻ thù ra sức vu khống những điều xấu xa cho nhà sáng lập nền Cộng Hòa thì hóa ra tôi là kẻ phản bội chính tôi.
Không! Tôi không phải là kẻ hoài Ngô! Tôi là người lính tuy không còn khí giới, nhưng còn ý chí gìn giữ giá trị của nền văn minh, nhân bản của Việt Nam Cộng Hòa.
Đức Tin đó không có thế lực nào lay chuyển được tôi ”.
Kính thưa Tổng thống Ngô Đình Diệm,
Con quan niệm rằng cuộc chiến đấu giữa Quốc Gia và Cộng Sản là cuộc chiến đấu giữa Sự Thật và Sự Dối Trá; giữa Lương Tri và Bất Nhân. Nếu Ngài là Phật tử thì cái bọn quỷ sứ giả danh Thầy Chùa vẫn triệt hạ Ngài một cách tàn bạo tương tự. Hồi ký của Hòa thượng Tâm Châu viết nơi trang 24 của Bạch Thư, nguyên văn như sau: “Tôi về tới Việt Nam Quốc Tự, bước chân vào cửa văn phòng Viện trưởng Viện Hóa Đạo của tôi thì có một biểu ngữ nền vàng chữ đỏ ghi: MUỐN QUẦN CHÚNG TUÂN THEO KỶ LUẬT THÌ PHẢI THEO QUẦN CHÚNG. Tôi vào tới bàn giấy của tôi thì có một đĩa máu, một con dao và một huyết thư: “YÊU CẦU CÁC THƯỢNG TỌA TRONG VIỆN HÓA ĐẠO, KHÔNG ĐƯỢC THEO THƯỢNG TỌA TÂM CHÂU”. Tôi định lên chánh điện Việt Nam Quốc Tự lễ Phật, tại đây có mấy vị tăng thanh niên không cho tôi vào chánh điện và hăm dọa, ai muốn vào chùa hãy bước qua xác chết của họ”. Trong cuốn Bạch thư đó Ngài Tâm Châu khẳng định Trí Quang là cán bộ cộng sản nằm vùng.. (Bây giờ ông Tiến sĩ (!) Trần Kiêm Đoàn và một số trí thức (!) Phật giáo viết sách “Hòa thượng Trí Quang Trong Cõi Ta Bà” để bào chữa cho quỷ sứ.
Bất cứ cá nhân nào, tổ chức nào lợi dụng danh nghĩa Quốc Gia, núp dưới biểu tượng thiêng liêng “Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ” mà làm điều gian trá, bịp bợm thì con càng chống quyết liệt hơn. Bởi vì cá nhân đó, tổ chức đó nguy hiểm hơn, độc hại hơn Việt Cộng.
Đảng Việt Tân thoát thai từ cái Mặt Trận của một viên Tướng Việt Nam Cộng Hòa nhân danh chiêu bài Kháng Chiến Phục Quốc, nhưng thực chất là một cuộc lừa đảo vĩ đại. Những nhà truyền thông đã bị chúng giết chết mà tất cả những cơ quan truyền thông mệnh danh Quốc gia đều im lặng. Đó là một vết dơ trong lịch sử đi tìm tự do của người chống chế độ lưu manh, tàn ác đang thống trị quê hương Việt Nam.
Việt Cộng hay Việt Tân đều tồi bại hơn tất cả những đảng cướp trong nhân loại. Bởi vì đảng cướp không nhân danh lý tưởng cao đẹp để đi ăn cướp! Do tính chất lừa đảo, bịp bợm giống nhau, ắt Việt Cộng và Việt Tân phải cấu kết lẫn nhau để làm ô danh dân tộc.
Thanh niên luôn luôn là rường cột nước nhà. Nhưng thanh niên Việt Nam ở Hải ngoại được uốn nắn thành người không coi sự Chống Cộng (tức là chống sự dối trá, tàn ác, bất nhân) là quan trọng (như lời tuyên bố của luật sư Trần Kiều Ngọc) hoặc thành người (như Nancy Nguyễn) coi khinh người tị nạn cộng sản là bọn di dân như một lũ tha phương cầu thực, giá áo túi cơm. Tức là hạng người chỉ biết thỏa mãn “tứ khoái” ở đời; chứ không còn có lý tưởng phục hồi nền văn hóa của Tổ Tiên nữa.
Nhận thấy đảng Việt Tân đã im lặng trước hai hiện tượng nêu trên, thì con nghĩ rằng Việt Tân là đảng có chủ trương thuận theo đường lối của Việt Cộng muốn xóa nhòa tội ác cộng sản. Bởi vì im lặng trước vấn đề thiết yếu như vậy, tức là đồng lõa.
Việt Cộng đã và đang làm nhục nòi giống: Đẩy đàn ông ra nước ngoài đi làm nô lệ lao động; đẩy phụ nữ ra nước ngoài làm gái làng chơi. Thế mà chủ trương chỉ Chống Cái Ác để làm hài lòng Việt Cộng thì con không thể nào chấp nhận được.
Cho nên, vừa rồi con đã đem mạng sống của con ra để thách thức đảng Việt Tân, bởi vì tuy tuổi tác đã cao, nhưng con không thể nào sống vất vưởng qua ngày đoạn tháng để chờ qua đời. Con cương quyết dùng những ngày sống còn lại của một chiến sĩ VNCH tiếp tục tranh đấu cho lý tưởng dân tộc.
Kính thưa Tổng thống Ngô Đình Diệm,
Xin Ngài hãy tin tưởng rằng dù con đơn thương độc mã trong cuộc chiến đấu vừa Chống Cộng (Việt Cộng), vừa chiến đấu Chống Cái Ác (Việt Tân), nhưng con sẽ không sờn lòng, để Ngài tin rằng Đất Nước Việt Nam vẫn còn có nhiều người nối chí Ngài sẽ bước ra khỏi khối đa số thầm lặng.
Xin kính cẩn nghiêng mình trước vong hồn Tổng thống, người khai sinh ra nền Cộng Hòa Việt Nam. Con viết bài này nhân dịp lễ tưởng niệm ngày Ngài lìa thế gian để thưa với Ngài con không chỉ tưởng nhớ suông, mà con hành động.
Bằng Phong Đặng văn Âu
Địa chỉ email: bangphongdva033@gmail.com
Điện thoại: 714 – 276 – 5600
© Tác giả gửi bài đến Ban biên tập.
© Diễn Đàn Người Dân ViệtNam
Views: 0